Hoán Kiểm Trọng Sinh
Chương 811 : Lại gặp sát thủ
Ngày đăng: 02:23 19/04/20
"Hạo Vân, em đến rồi ..." Mộc Nguyệt Dung cười làm lành một tiếng, vội vàng đi ra đón, nói : "Chị và Tiểu Phượng đang nói đến chuyện thích khách, cũng không biết là ai thiếu đức như vậy, phái người đến ám sát em, giá họa cho Nam Cung thế gia chúng ta ..."
"Thật không?" Khóe miệng của Phương Hạo Vân hiện lên một nụ cười lạnh, nhìn Long Hi Phượng, nói : "Chị Phượng, chị thấy thế nào?"
"Là chị làm!"
Long Hi Phượng đột nhiên thừa nhận : "Hạo Vân, chuyện này là do chị làm, chị muốn mượn cơ hội này để làm cho em và mẹ tốt hơn thôi ... Chị biết em có tâm tư với mẹ, chị cũng biết mẹ động tâm với em. Cả hai đều có ý với nhau, vì sao lại không đến cùng nhau?"
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Mộc Nguyệt Dung liền trở nên đỏ ửng.
Phương Hạo Vân thì thản nhiên nói : "Mục đích thật sự chỉ có nhiêu đó?"
"Vậy Hạo Vân cảm thấy chị còn có mục đích nào nữa sao?" Trong đôi mắt đẹp của Long Hi Phượng hiện lên vài tia khác thường, hỏi : "Hạo Vân, có phải em đang hoài nghi chị, đúng không?"
"Không có!" Phương Hạo Vân cười nói : "Em chỉ muốn nghe chuyện hồ đồ của chị thôi ..."
"Cái đó cũng không phải là chuyện hồ đồ gì cả, là do mẹ đoán bậy thôi ... Như vậy đi, không còn sớm nữa, chị đi chuẩn bị bữa tối. Mẹ à, mẹ ở lại nói chuyện với Hạo Vân đi ..." Không biết vì sao, dưới cái nhìn chăm chú của Phương Hạo Vân, sắc mặt của Long Hi Phượng trở nên rất mất tự nhiên, thậm chí còn có cảm giác e ngại nữa, bà ta vội vàng tìm cớ rời đi.
Phương Hạo Vân cũng không nói thêm gì nữa.
Hắn chuyển ánh mắt về hướng Mộc Nguyệt Dung, nói : "Chị Dung, nãy giờ hai người nói gì em đều nghe thấy .. Em cũng không biết là chị Phượng vì muốn tác hợp cho chúng ta mà phải phí nhiều công sức như vậy ... sự xuất hiện của Đường Vĩ tuyệt đối không phải là trùng hợp ... Theo em được biết, ba năm trước Đường Vĩ đã biến mất thần bí, chị Phượng có thể tìm được hắn, quả thật cũng tốn không ít ..."
Lời này vừa nói ra, thân mình của Mộc Nguyệt Dung lập tức run lên : "Ý của em là, tiểu Phượng có ý đồ khác với em?"
"Em không biết!
Phương Hạo Vân cười nói : "Vấn đề này em không trả lời cho chị được, có lẽ bản thân chị cũng có thể đi tìm đáp án ... Được rồi, không nói về mấy chuyện đáng ghét này nữa. Chị Dung, lần này em đén đây, chính là đặc biệt đến thăm chị .. Ngày đó em làm mạnh quá, làm cho chổ đó của chị sưng đỏ lên, cũng không biết là có tốt hay chưa ..."
"Tốt rồi ..." Mộc Nguyệt Dung khẽ đáp một tiếng, xấu hổ đỏ mặt. Phương Hạo Vân cười nói : "Để em nhìn xem xem ..." Nói xong, bàn tay của hắn liền đưa xuống phần dưới của Mộc Nguyệt Dung, bắt đầu xoa nắn chổ đào nguyên ấy.
"Ưm..."
Trong hơi thở của Mộc Nguyệt Dung phát ra một tiếng thở dốc nhỏ, run run vài cái không tự chủ, nói : "Hạo Vân, ôm chị lên giường ..." Tình yêu đối với một oán phụ khuê phòng như Mộc Nguyệt Dung mà nói, giống như là thuốc phiện vậy, chỉ cần đụng vào một lần, thì sẽ nghiện ngay lập tức. Sự vui mừng trong lòng đã làm cho bà quên mất cái rụt rè và tôn nghiêm của bản thân.
Phương Hạo Vân giang hai tay ra ôm lấy Mộc Nguyệt Dung, khiêng lên trên vai, nhẹ nhàng đặt thân thể thành thục của bà lên trên cái giường lớn kia, rồi cúi đầu xuống, tham lam hít lấy hương vị của người đàn bà thành thục, bàn tay to của hắn cũng chạy loạn không ngừng trên cơ thể của Mộc Nguyệt Dung.
Hai má của Mộc Nguyệt Dung đã sớm đo ửng, ý loạn tình mê, liên tục rên nhỏ, đưa tay ôm lấy đầu của Phương Hạo Vân, ánh mắt mê ly khiêu khích Phương Hạo Vân, tay nhỏ không ngừng vuốt ve lưng của hắn.
Chỉ sau một hồi, thân thể của Mộc Nguyệt Dung không còn gì che đậy nữa, lộ ra trước mặt của Phương Hạo Vân, má phấn đỏ bừng, mặt ngọc thẹn thùng, con mắt nửa khép nửa mở.
Phương Hạo Vân giống như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật tuyệt mỹ vậy, ánh mắt đảo liên tục, hé miệng cười khen : "Chị Dung ... chị đúng là một vưu vật..."
Mặt đỏ lên, hờn dỗn một tiếng, Mộc Nguyệt Dung nói : "Em còn chưa lên ..."
Phương Hạo Vân cười hắc hắc, lập tức bắt đầu cuộc chinh phạt.
"Chị Dung, lúc trước có từng nghĩ đến đàn ông chưa?" Khi Phương Hạo Vân leo lên người của Mộc Nguyệt Dung, hắn khẽ cắn vành tai của bà, hỏi như hấp dẫn.
Lã Thiên Hành thở dài một tiếng, cúp điện thoại.
Con đường phía trước rất khó khăn, nhưng ông không thể nào từ bỏ được.
Mặc kệ là bên phía chính khách, hay là từ Phương Hạo Vân.
Thì hai người này ông ta đều không thể đắc tội nổi. Vì lợi ích của quốc gia, lợi ích của nhân dân, ông không thể nào từ bỏ được.
................................
Ngày sinh dự tính của Trương Mỹ Kỳ đã được tính chính xác rồi, Trác Nhã đã chuẩn bị vài chuyên gia phụ sản ở lại Phương gia để làm hộ lý đặc biệt.
Tạ Mai Nhi cũng tạm thời giao công việc lại cho người khác, canh giữ bên cạnh Trương Mỹ Kỳ, thuận tiện nói chuyện với cô. Hai chị em đã lâu rồi không gặp, lần này ở chung, có rất nhiều chuyện cần để nói.
Tạ Mai Nhi kể ra sự gian khổ trong quá trình xây dựng sự nghiệp của mình, Trương Mỹ Kỳ cũng kể lể sự vất vả trong quá trình mang thai của mình cho Tạ Mai Nhi nghe. Có điều, nói đến cục cưng trong bụng, lòng của cô lại ngọt ngào không thôi.
Phương Tử Lân cũng đã nghĩ giúp tên của cháu nội rồi, Phương Thiên Hùng.
Một cái tên rất bá đạo.
Đối với tên này, Trương Mỹ Kỳ vô cùng hài lòng.
Tuy rằng cô thích con trai có thể sống bình yên cả đời, nhưng mà nếu như nó cũng giống như ba của nó, thành tựu vô cùng lớn, thì sẽ là một lựa chọn không tồi.
Trước đó vài ngày, dì Bạch đã nói qua với cô rằng, sau này hy vọng đứa nhỏ có thể đến gia tộc thủ hộ. Đối với chuyện này, sau khi trưng cầu ý kiến của Phương Hạo Vân, Trương Mỹ Kỳ liền đồng ý.
Trước khi sinh ra, Phương Thiên Hùng đã nhận được vô số lời mời, một hệ thống huấn luyện nhất định.
" Mai Nhi, Mỹ Kỳ ... hai đứa nói chuyện hoài, không biết ăn cơm sao ... Mẹ đã chuẩn bị cơm trưa tốt rồi. Hai đứa xem, đã qua giờ ăn rồi, mẹ mang lên cho hai đứa luôn, vừa nói chuyện phiếm vừa ăn cơm ..."
Tạ Mai Nhi đang muốn nói chuyện, nhưng lại có người đẩy cửa đi vào.
"Không biết có chuẩn bị cơm cho mình không nhĩ?" Phương Hạo Vân cười hắc hắc, ánh mắt đảo qua ba người, cười nói : "Không bằng cả nhà chúng ta ăn cơm nha ..." Nói xoong, Phương Hạo Vân đi qua ôm lấy Trương Mỹ Kỳ vào ngực, cười nói : "Em ôm chị trước ..."
Tạ Mai Nhi và Trác Nhã lập tức đi ra ngoài ngay.
Đi vào nhà ăn, Phương Hạo Vân nhìn thấy một bàn cơm đầy đồ ăn, lập tức nở nụ cười, nói : "Ha ha, phần lớn đều là những món mình thích ăn ... Chị Trác ... cảm ơn chị ..."
"Chị Trác?"
Tạ Mai Nhi dường như bị bất ngờ, hơi sửng sốt, nói ;" Hạo Vân, em đang hồ đồ à?"
"Không có!"
Phương Hạo Vân cười nói : "Chị Mai, chị mới về không lâu, có một số việc chị có thể không biết, chờ sau này có thời gian, em sẽ giải thích với chị ..."