Hoán Kiểm Trọng Sinh
Chương 810 : Chị Trác
Ngày đăng: 02:23 19/04/20
Trở về Hoa Hải lâu như vậy, hôm nay là ngày đầu tiên Phương Hạo Vân trở về nhà của mình.
Đương nhiên, tất cả mọi chuyện đã trở lại quỹ đạo bình thường rồi, thời gian rãnh rỗi sau này của hắn vẫn còn rất nhiều, trên thực tế, đi đến bước này, thì kế hoạch của Phương Hạo Vân hầu như đã hoàn thành rồi. Thời gian sau đó cũng trở nên thoải mái hơn, chỉ là một số chi tiết nhỏ còn phải làm thôi.
Sáng sớm, ngay khi hắn vừa vào cửa, Phương Tử Lân ở trên lầu hai gọi hắn lên, Phương Tử Lân hô : "Hạo Vân, con lên đây đi, ta có vài lời muốn nói với con"
"Dạ!"
Phương Hạo Vân trả lời một tiếng, rồi đi lên cầu thang đến phòng sách của Phương Tử Lân.
Đẩy cửa đi vào, Phương Tử Lân đang đứng cạnh cửa sổ ngắm nhìn cảnh đẹp bên ngoài cửa sổ, thỉnh thoáng nghe thấy vài tiếng thở dốc, hiển nhiên là đang trong tình trạng khó thở rồi.
Phương Hạo Vân biết, đại nạn của ông bố tiện nghi sắp đến rồi.
Đối với chuyện này, cho dù là hắn cũng không có biện pháp thay đổi.
"Ba, ba lại đây ngồi đi, cửa sổ nhiều gió không tốt cho thân thể của ba ..." Phương Hạo Vân đi qua đỡ lấy Phương Tử Lân.
Phương Tử Lân mỉm cười nói : "Hạo Vân, cảm ơn con đã quan tâm ... Có điều từ hôm nay trở đi, con không cần gọi ta là ba nữa ... ta không muốn cả đời phải sống trong giả dối nữa. Tuy rằng ta biết lời nói của con là lời nói dối thiệ ý, nhưng ta không muốn tiếp tục như vậy nữa"
Lời này vừa nói ra, Phương Hạo Vân lập tức sửng sốt.
Dừng lại một chút, Phương Hạo Vân ngẩng đầu lên nhìn Phương Tử Lân, hỏi : "Ba, ba còn nói mê sảng gì vậy ... đang êm đẹp, sao ba lại nói ra những lời này ... "
"Hạo Vân, lại đây ngồi đi ..."
Phương Tử Lân chỉ vào cái ghế đối diện mình, nói : "Con lại đây ngồi đi .... Hôm nay chúng ta nói chuyện với nhau ... Hạo Vân, tất cả những điều con làm ta đều biết cả. Nếu mọi chuyện đã sáng tỏ, con không cần phải giả mạo con của ta nữa ... Ta hy vọng con có thể làm con rể của ta ... ý của ta là, hy vọng trước khi ta quy thiên có thể nhìn thấy con và Tuyết Di kết hôn..."
"Ba ... con cứ gọi ba là ba thôi ... mặc kệ là con trai hay con rể, con cũng sẽ gọi ba như vậy ..." Phương Hạo Vân nói : "Ba, đứa nhỏ của Mỹ Kỳ sắp sinh rồi, ba là ông nội, ba cho con một cái tên đi"
"Tốt, tốt!"
Phương Tử Lân vui vẻ đáp ứng : "Hạo Vân, như vậy đi, để ta suy nghĩ cẩn thận suy nghĩ lại đã. Qua vài ngày nữa ta sẽ nói cho con biết ... Hạo Vân, hôm nay ta gọi con đến đây, thật ra là có một chuyện quan trọng muốn nói với con ... Ta hy vọng con có thể chăm sóc cả đời cho Trác Nhã ..."
Chăm sóc cả đời?
Phương Hạo Vân xấu hổ, không biết Phương Tử Lân rốt cục đang muốn nói cái gì.
"Hạo Vân, Trác Nhã chỉ mới bốn mươi tuổi ... cô ấy vẫn còn trẻ lắm. Ta không hy vọng cô ấy phải sống quả ... Nhưng ta lại không hy vọng cô ấy tìm một người đàn ông khác ..." Phương Tử Lân trầm giọng nói : "Ta lo rằng người đàn ông mà cô ta tìm sẽ làm ảnh hưởng đến lợi ích kinh tế, tổn hại đến tập đoàn Thịnh Hâm ..."
"Cái này ..." Nghe Phương Tử Lân nói vậy, Phương Hạo Vân liền cảm thấy nhức đầu.
Không thể không nói, đề nghị của Phương Tử Lân quả thật hơi tà ác.
"Hạo Vân ... con đừng từ chối vội, ta chỉ nói là con chăm sóc cả đời cho Trác Nhã thôi, cho dù là quan tâm về tinh thần của cô ấy cũng được ..." Phương Tử Lân nói : "Đến độ tuổi của Trác Nhã, điều cần nhất chính là được yêu thương. Cho nên ta mới dặn dò con quan tâm ... Quan tâm cô ấy, đừng để cho những kẻ tiểu nhân thừa cơ hội ..."
"à ..." Nghe Phương Tử Lân giải thích xong, trong lòng Phương Hạo Vân liền thoải mái hơn một ít.
"Hạo Vân, từ hôm nay con cũng sửa miệng với Trác Nhã luôn đi ..." Phương Tử Lân nói : "Kêu cô ta bằng chị Trác đi ..."
"Cái này hình như không thích hợp lắm ..." Phương Hạo Vân nói.
"Không có gì là không thích hợp cả, chuyện này con phải nghe lời ta ... Ta không cần con làm cái gì với Trác Nhã, ta chỉ hy vọng con có thể quan tâm nhất định đến cô ấy ... Cho dù là thân thể cũng được"
"Ba, ba lại nói bậy rồi ..." Phương Hạo Vân vội vàng nói : "Việc này về sau không nói nữa ..."
Trác Nhã cau mày, khẽ hừ một tiếng, thân mình tiếp tục giãy dụa, nói : "Buông ra, nếu không tôi la lên ..."
Hai tay của Phương Hạo Vân nắm lấy eo thon của bà, thản nhiên nói : "Em chỉ muốn biết trong lòng chị có suy ngghi4 gì.
Sau đó, bàn tay to của Phương Hạo Vân chậm rãi đi chạy xuống, đặt lên trên mông của bà. Trác Nhã hoảng hốt, bởi vì nơi đó là chổ mẫn cảm nhưng trên người toàn thân. Làm sao mà chịu được sự vuốt ve của hắn, từ cảm giác tê dại lập tức truyền khắp toàn thân.
Khuôn mặt đỏ lên, không nhịn được kích thích mãnh liệt, bà run giọng nói : "Phương Hạo Vân, nếu cậu không buông tay, tôi sẽ la to lên đấy ..."
"Tốt lắm, em đã biết rồi!"
Phương Hạo Vân cười hắc hắc, buông tay thả Trác Nhã ra.
Trác Nhã đỏ mặt, vội vàng đứng dậy ngồi lại vào ghế của mình, giờ phút này, trên mặt của bà ngoại trừ một tia hẹn thùng còn có cả một sự giận dữ.
"Chị Trác, em đi đây ... Tâm tư của chị em biết rồi ..." Nói xong, hắn liền xoay người rời đi, lúc ra đến cửa, hắn chợt quay đầu lại cười nói : "Chị Trác, ân oán của chúng ta, chị nên giải thích với Tuyết Di một chút đi, nếu không chị ấy không chừng sẽ hiểu lầm thành cái gì đó.
"Ừ, tôi biết rồi ..."
...............................
Dưới sự truy vấn của Mộc Nguyệt Dung, Long Hi Phượng cuối cùng đã chịu nói ra sự thật.
Chuyện ngày đó quả thật là do bà ta an bài.
Hơn nữa, đã là kế hoạch từ lâu rồi. Người kia là cao thủ dùng độc của Đường Môn, Đường Vĩ, am hiểu nhất là hạ thuốc. Nghe nói rằng lúc hai mươi tuổi hắn ta đã bắt đầu dùng thuốc với thiếu nữ rồi, bây giờ đã năm mươi, nhưng bởi vì do thải âm bổ dương, cho nên nhìn qua chưa đến bốn mươi.
Sau khi Long Hi Phượng biết về sự tồn tại của người này, liền dùng trăm phương ngàn kế tiếp xúc, sau đó gài bẫy hại người này thua bạc gần cả trăm triệu tại sòng bạc, cần có tiền để gỡ vốn.
Cho nên hắn ta mới nhận ủy thác của Long Hi Phượng.
Nhưng hắn ta không ngờ rằng bản thân lại chọc vào một kẻ không nên chọc nhất thiên hạ này.
Đương nhiên, đến cuối cùng hắn ta vẫn hoàn thành nhiệm vụ của mình, hạ xuân dược lên người của Phương Hạo Vân, chỉ là hắn đã không còn mạng để lấy tiền.
Xuân dược mà Đường Vĩ dùng là loại thuốc dùng trong cung đình ngày xưa, được ghi chép lại trong điển tịch của Đường gia, nó không hề có độc tính, chỉ dùng để mê mang thần trí một chút, khiến cho người ta tự hiến thân. Cho nên, mặc dù mạnh như Phương Hạo Vân cũng không thể nào bức độc ra được, bởi vì nó căn bản không phải là độc. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Vì thế mới xuất hiện cái cảnh kia.
Sau khi tìm hiểu được ngọn nguồn, Mộc Nguyệt Dung hơi tức giận, trừng mắt nhìn con dâu, nói : "Tiểu Phượng, sao con lại có thể làm ra chuyện này ... con không phải cố ý hại mẹ chứ?"
"Ha ha ..."
Long Hi Phượng khẽ cười, nói : "Mẹ à, lời này của mẹ hình như hơi dối trá ... Mẹ cũng muốn mà, đâu phải tại con, mẹ có thể hưởng thụ được chuyện vui sướng mà ... Mẹ, mà đừng cho là con không biết ... ngày đó khi mẹ làm với Hạo Vân, lớn tiếng đến nổi có thể truyền đến mây xanh đấy, đúng là kịch liệt ..."
"Được rồi, mắc cở chết người, con đừng nói lại nữa ..." Mộc Nguyệt Dung bị nói trúng tim đen, sắc mặt liền đỏ bừng lên.
Dừng lại một chút, Mộc Nguyệt Dung đột nhiên hỏi : "Tiểu Phượng, con làm vậy rốt cục là có mục đích gì ... Mẹ thấy Hạo Vân đã biết chuyện này là do con bày ra rồi. Nếu không hắn cũng không kêu mẹ đến hỏi con ... Con không lo là Hạo Vân nổi giận lên, sẽ trừng phạt con sao?"
"Mẹ à, có cái kế hoạch con muốn nói với mẹ ..." Long Hi Phượng nói một câu đầy ẩn ý : "Mẹ à, con hỏi mẹ, mẹ thật sự cam tâm khuất phục dưới háng của Phương Hạo Vân sao? Sự cao ngạo và tự tin trước đây của mẹ đi đâu rồi?"
"Con có ý gì?" Trong lòng Mộc Nguyệt Dung căng thẳng, nói :"Tiểu Phượng, thế lực của Hạo Vân mạnh bao nhiêu, mẹ nghĩ con hẳn là cũng rõ, chuyện hồ đồ không nên làm"
"Chuyện hồ đồ gì vậy?" đột nhiên, một giọng nói quen thuộc vang lên, thân ảnh của Phương Hạo Vân xuất hiện.