Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 815 : Giải quyết khúc mắc

Ngày đăng: 02:23 19/04/20




"Beng ..."



Một tiếng, chai rượu trong tay của Trương Binh không đập lên trên đầu của Phương Hạo Vân, mà là đập xuống sàn nhà. Ném chai rượu trong tay đi, Trương Binh ngồi chồm hổm xuống đất, hai tay túm lấy tóc mà cấu xé, trong miệng không ngừng phát ra tiếng gào : "Hạo Vân, cậu chửi đúng lắm, tôi là một thằng nhu nhược ... Tôi không nên sa đà vào trong những cái tình cảm hư ảo này ..."



"Bây giờ anh mới nhận ra sai lầm!"



Phương Hạo Vân trầm giọng nói : "Tình yêu cũng không phải là hư ảo .... Binh tử, Đường Dần, có một quan điểm mà hai người nói rất đúng, con gái bây giờ sống rất thực tế, đây là một chuyện không cần chứng minh nữa, và cũng đang trở thành một xu thế. Trong tình huống như vậy, hai người không cần oán giận hay là cay cú gì cả, mà cần phải phấn đấu. Tuy rằng tình yêu và đồng tiền không ngang nhau, nhưng mà hai người không có cơ sở kinh tế, thì đúng là không có khả năng có được tình yêu ..."



"Nào, lại đây, tôi uống với hai người, uống xong, ngủ một giấc là tốt liền ..." Phương Hạo Vân cầm lấy một *** bia lên, nốc cái ực hết nửa ***.



"Uống hay lắm!" Đường Dần khen một tiếng, rồi lôi một chai rượu trắng dưới giường ra, cười nói : "Hạo Vân, tửu lượng của cậu không tồi, hôm nay tôi sẽ tung hết của để dành ra, cậu cứ việc uống cho thả cửa đi ..."



"Nói thật, bây giờ tôi cũng rất ít uống rượu, vì anh em, cho nên có ngoại lệ một chút ..." Nói xong, Phương Hạo Vân cũng bắt đầu khui chai rượu trắng ấy ra, và tự rót tự uống.



Những lời nói của Phương Hạo Vân đã làm cho Trương Binh cảm thấy xấu hổ, Đường Dần nhân cơ hội này đi đến kéo tay của Trương Binh, lớn giọng nói : " Nào, vì tình hữu nghị của chúng ta ... uống ..."



Tình hữu nghị của đàn ông với nhau không phải là những cái ôm cái hun gì cả, có thể là vài câu chửi, có thể là đánh vài cái cũng được, chỉ cần có tình nghĩa là được.



Sau một hồi, rượu cạn vài chai, mồi nhắm cũng đã gần hết, tất cả sự bất mãn và không vui trước đó đều tan thành mây khói.



"Hạo Vân, xin lỗi !" Trương Binh nghiêm mặt nói :"Hạo Vân, trước đó cậu chửi rất đúng, con người của tôi đáng bị chửi ... Bây giờ tôi đã hiểu được rồi, cái gọi là tình yêu thuần khiết trong sân trường đều là chó má cả ... học thật tốt mới là chính đạo ..."



"Anh hiểu là tốt rồi! Phương Hạo Vân nói.



Đường Dần thấy hai người đã vứt bỏ sự ngăn cách lúc đầu, trong lòng lập tức thở phào một hơi.



Phương Hạo Vân đã uống quen rượu vang rồi, cho nên với cái loại rượu trắng mười đồng một chai này, hắn mới lần đầu tiên uống. Mặc dù hơi khó uống một chút, nhưng mà có điều bây giờ mọi người đều đang rất vui vẻ, cho nên khó uống cũng uống luôn.



"Binh tử, Đường Dần ... tôi cảm thấy rằng hai người nên học tập cho tốt đi. Sau này tôi sẽ thu xếp cho hai người một phần công việc đầy thể diện. Đến lúc đó, phỏng chừng là các cô gái chủ động nhào đến để cho các người chọn đấy ..." Phương Hạo Vân nói.



"Hạo Vân, tôi không có lạc quan được như cậu đâu ..." Trương Binh cười khổ một tiếng, nói :"Sợ rằng sau chuyện lần này, tôi cũng đã hiểu ra được tâm tư của đàn bà rồi .."



Tuy rằng tâm tình của Trương Binh chuyển biến tốt đẹp, nhưng cuối cùng vẫn không thể nào giải quyết được buồn bực trong lòng. Bây giờ chỉ muốn được say, say cho quên hết mọi chuyện trước đó.



Ở chung với Trương Mỹ Phượng ba tháng, ngay trong sân trường này, đã để lại rất nhiều niềm vui và hạnh phúc, chỉ là bây giờ, cái gì cũng không còn nữa.
"Ai sợ ai chứ?" Trương Mỹ Phượng liếc mi quản đốc một cái, vươn lưỡi ra, liếm nhẹ lên vành môi.



Ngay trong lúc hai người đang ** đỡn với nhau, thì một bóng người quen thuộc xuất hiện trong mắt của Trương Mỹ Phượng, và ánh mắt của cô liền trở nên bối rối.



"Đạt Lâm, chúng ta đi thôi ..." Trương Mỹ Phượng nhìn thấy người bạn trai cũ của mình, Trương Binh. Đối với người thanh niên Tây Bắc si tình này, trong lòng cô luôn tồn tại một cảm giác áy náy.



Tuy rằng ngày chia tay, cô đã nói ra những lời rất tuyệt tình.



Nhưng mà trong lòng của cô vẫn tồn tại một cảm giác áy náy.



Mấy ngày nay, trong sân trường, cô luôn cố ý tránh né gặp mặt với hắn, chỉ là không ngờ nghĩ đến việc hôm nay lại có thể nhìn thấy hắn ở một nơi cao cấp như quán cà phê Kim Điển.



Trương Mỹ Phượng liếc nhìn một cái, phát hiện ra sau lưng của Trương Binh còn có hai người thanh niên khác, một trong số đó rõ ràng chính là cậu bạn cùng phòng Đường Dần, về phần người thanh niên đẹp trai kia thì cô không biết.



"Tiểu dâm phụ, không phải là bây giờ em muốn rồi chứ?" Quản đốc cười hắc hắc nói : "Hay là chúng ta vào toilet giải quye612t đi, anh thấy rất kích thích đấy ..."



"Đạt Lâm, hãy nghe em nói, cơ thể của em không được thoải mái, chúng ta đi đi, hôm nay đủ rồi ..." Trương Mỹ Phượng phát hiện ra người thanh niên đẹp trai đi cùng Trương Binh kia không ngừng dùng ánh mắt liếc mình, có một lần, khi ánh mắt của hai người chạm nhau, cô liền cảm thấy cả người tự nhiên lạnh lên.



Nói túm lại, cô cảm thấy không được tốt.



"Đạt Lâm, chúng ta đi đi ..." Tim của Trương Mỹ Phượng không khỏi đập nhanh lên, tận sâu trong lòng có một cảm giác cực kỳ không tốt, cô thậm chí là cảm thấy mình sẽ chết ...



Đây là một cảm giác mà từ trước đến giờ cô chưa từng có.



Quản đốc trầm ngâm một chút, nói :"Được rồi, chúng ta đi thôi .." Quản đốc luôn nghĩ rằng, Trương Mỹ Phượng đã không đợi được nữa, luôn muốn làm chuyện đó cho nên mới vội vã như vậy.



Từ trước đến giờ, quản đốc đã bao dưỡng sáu sinh viên rồi, nhưng Trương Mỹ Phượng là người kích thích nhất, thậm chí là ông ta phải uống thuốc mới có thể thỏa mãn được cô ta. Đối với một cực phẩm như vậy, ông vô cùng thích.



"Bạn học Mỹ Phượng ... đừng đi vội chứ .." Đúng lúc này, Đường Dần đi đến, hắn đứng trước mặt của Trương Mỹ Phượng, mỉm cười nói : "Mỹ Phượng, Binh tử ở đây, hay là chúng ta nói chuyện một chút đi ... Đúng rồi, người này là trưởng bối của cô à?" Đường Dần biết rõ mà vẫn cố hỏi.



" Đường Dần, tôi có việc gấp, tôi phải đi ... hôm khác tôi mời mọi người ăn cơm nhé ..." Chuyện đến nước này, cũng đã sáng tỏ rồi, chính là "lai giả bất thiện, thiện giả bất lai"*.



* = Kẻ đến thì không thiện, mà người thiện lại không đến.