Hoán Kiểm Trọng Sinh
Chương 816 : Ra mặt vì anh em
Ngày đăng: 02:23 19/04/20
"Đi?" Đường Dần cười lạnh một tiếng, nói : "Cô dường như rất sợ hãi, rốt cục là cô sợ cái gì vậy ... không có mặt mũi để nhìn Binh tử à, hay là sợ bị chê do được một ông già không có tố chất bao dưỡng ... Tôi thấy hình như không phải, loại con gái như cô, chỉ cần có tiền là sẽ thành chồng của cô, chỉ cần cho cô tiền, tôi thấy cô cũng đồng ý ngủ với heo đấy ..."
"Cút!" Quản đốc nãy giờ không nói chuyện rốt cục đã bị chọc giận rồi. Lúc đầu ông ta còn tưởng rằng là bạn học cũ nói chuyện với nhau, nhưng mà người này nói chuyện không sạch sẽ một chút nào. Hơn nữa còn mắng của mình nữa, xem ra là cố ý đến gây chuyện đây.
"Ông thì tính cái gì?" Đường Dần khinh thường cười nói : "Ông chú này, đừng tưởng rằng ông lừa được tiền của một số dân công thì chính là người giàu, bắt chước người ta nuôi tình nhân, ông có tư cách đó sao?"
Nói đến đây, Đường Dần khinh miệt nhìn thoáng qua Trương Mỹ Phượng, cười trào phúng, nói : "Bạn học Mỹ Phượng à, tôi thấy cô thật sự là bị mù mắt rồi, cô có biết Từ Đức Bưu này là ai không? Chỉ là quản đốc của một nhóm dân công, một chút tiền gửi ngân hàng cũng không có ... bây giờ cả hắc lẫn bạch đạo đều đang tìm ông ta, số tiền mà ông ta dùng để nuôi dưỡng cô, cũng là lừa tiền mồ hôi nước mắt của người ta hai tháng nay ... Cô chờ bị người ta bắt làm gà đi trả nợ đi..."
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Trương Mỹ Phượng lập tức trở nên tái nhợt.
"Đạt Lâm, hắn nói có phải sự thật không?" Thân mình của Trương Mỹ Phượng lập tức run lên, tận sâu trong lòng đã bắt đầu sinh ra nổi sợ.
"Đừng nghe hắn nói bậy!" Người được gọi là Từ Đức Bưu này giữ chặt tay của Trương Mỹ Phượng, nói :" Chúng ta đi, không cần để ý đến mấy tên điên này ..."
"Từ Đức Bưu, ông cho rằng ông còn có thể đi sao?" Trương Binh nãy giờ đứng quan sát tình huống đã chậm rãi lên tiếng, nhìn nhìn Trương Mỹ Phượng, lại nhìn vị quản đốc Từ Đức Bưu này, nói : "Chỉ cần ông ra khỏi cửa, thì ông sẽ xong đời ... Nói thật cho ông biết, hơn một trăm dân công bị ông lừa đang đứng ở ngoài ấy đấy ..."
"Mày là ai? Bọn mày rốt cục là ai?" Từ Đức Bưu nghe thấy thế, cũng có vẻ hoảng sợ. Cả người không nhịn được run lên. Mấy năm nay, tiền do ông ta kiếm được, chủ yếu là dựa vào việc lừa gạt và hãm hại người khác, theo giọng nói của đối phương, hình như bọn họ đã rõ ràng việc xấu của ông ta.
Nghĩ đến đây, Từ Đức Bưu liền muốn rời khỏi đây.
"Tránh ra!"
Hít sâu một hơi, Từ Đức Bưu giả bộ nổi giận, biểu hiện ra vẻ hung dữ, nói : "Tránh ra nhanh lên, nếu không tao gọi điện cho người đến đánh chết mẹ bọn mày ..."
"Khẩu khí rất lớn!"
Phương Hạo Vân chậm rãi đi đến, gật gật đầu nói. Hắn đưa con mắt nhìn quét qua Trương Mỹ Phượng, lập tức thở dài một tiếng, nói : "Chỉ là cái thứ như vậy, Binh tử, không đáng để cho anh đau lòng đâu ..."
Sau đó, hắn lập tức chuyển ánh mắt về hướng của Từ Đức Bưu : "Cái tên rác rưởi này, mấy năm nay mày đã hãm hại, lừa gạt không biết bao nhiêu người ... Lần này gặp phải tao, coi như là báo ứng của mày"
"Mày đang nói bậy gì đó, tránh ra, tao không biết mày đang nói bậy cái gì ..." Trong con mắt của Từ Đức Bưu hiện ra một vẻ giận dữ, đưa tay đẩy thân người của Phương Hạo Vân ra.
Chỉ là khi tay của ông ta gần chạm vào cơ thể của Phương Hạo Vân thì đã không thấy bóng người của Phương Hạo Vân đâu cả.
"Gặp quỷ!!!"
Từ Đức Bưu hô lên một câu, rồi lập tức đưa mắt nhìn chung quanh tìm kiếm hình ảnh của Phương Hạo Vân.
"Bốp!"
Một tiếng, đúng lúc này, Phương Hạo Vân đột nhiên xuất hiện trước mặt ông ta, thuận tay tát cho ông ta một cái : "Tên rác rưởi này, đừng có hy vọng gì cả, hôm nay là báo ứng của mày ..."
Phương Hạo Vân không có dùng chân khí trong cú tát này, chỉ dùng lực thường thôi, cho nên một bên má của Từ Đức Bưu đã sưng đỏ lên.
Bảo vệ trong quán cà phê thấy có người đánh nhau, vội vàng vây lại.
Phương Hạo Vân cười lạnh một tiếng : "Không phải chuyện của các người, tránh ra ..."
Đi đến gần, Trương Bưu hỏi : "Hạo Vân, xảy ra chuyện gì vậy? Có chuyện gì mà làm cho anh phải tức giận như thế ..." Bây giờ Phương Hạo Vân có thân phận gì, thân là anh em, Trương Bưu đương nhiên rất rõ ràng.
"Lấy chứng cứ phạm tội của Từ Đức Bưu ra đây ..." Phương Hạo Vân thản nhiên nói.
Ngay lập tức, số 1 của Thất Tinh Tài Phán sở liền đem vài tư liệu cho Trương Bưu. Trương Bưu nhìn xong, lập tức quát trầm một tiếng : "Mang hắn đi, thẩm vấn ngay lập tức ..."
Lời này vừa nói ra, toàn thân Từ Đức Bưu liền mềm nhũn ra.
Ông ta biết rằng, lần này ông ta thật sự xong đời rồi.
Nếu ông ta mà biết được vận rủi của mình đến từ Trương Mỹ Phượng, phỏng chừng là ông ta sẽ chết vì hộc máu.
Trương Mỹ Phượng vẫn chưa có lệnh dừng tay, cho nên cũng không dám tự tiện dừng tay, những tiếng tát tai vẫn tiếp tục vang lên không ngừng, vết máu đã làm ướt đỏ cả ngực rồi.
Trương Binh thật sự là không thể chịu đựng thêm được nữa.
Giờ phút này, hắn đã hơi mềm lòng rồi, chỉ là bây giờ, quyền quyết định không nằm trong tay hắn nữa, mà là Phương Hạo Vân đứng bên cạnh im lặng không nói gì cả.
Nghĩ đến đây, Trương Binh không khỏi nhìn thoáng qua , ngụ ý là muốn hắn cho Trương Mỹ Phượng dừng tay lại.
Phương Hạo Vân nhanh chóng nắm bắt được ẩn ý trong ánh mắt của Trương Binh, hắn mỉm cười gật đầu với Trương Binh một cái, rồi lập tức nói: "Dừng tay lại, chuyện hôm nay đến đây là kết thúc ... Nể mặt của Binh tử, tôi tạm thời tha cho cô một mạng .... Tôi hy vọng từ nay về sau, cô có thể khôn ra một chút, làm người cho tốt vào. Nếu như sau này mà cô còn phạm vào sai lầm này, mà rơi vào trong tay của tôi, thì tôi cam đoan rằng cô sẽ sống không bằng chết ..."
Trương Binh thấy hai má của Trương Mỹ Phượng sưng đỏ lên, muốn bao nhiêu chật vật thì có bấy nhiêu chật vật, hơn nữa Phương Hạo Vân cũng không kêu cô đứng lên, cho nên cô ta cũng không dám đứng lên, vẫn tiếp tục quỳ như thế, trong lòng càng cảm thấy đáng thương hơn.
"Đứng lên đi ..." Phương Hạo Vân thản nhiên nói : "Nhớ kỹ, hôm nay cô có thể còn nguyên mà đi ra khỏi quán cà phê này, hoàn toàn là vì Binh tử cả ..."
"Đúng rồi, quên nói cho cô biết tôi là ai ..." Phương Hạo Vân gật gù nói : "Tôi là chủ tịch của tập đoàn Đằng Phi, Phương Hạo Vân ... Nếu cô thật sự không phục chuyện hôm nay, thì có thể đến tìm tôi để báo thù ..."
Lời này vừa nói ra, mọi người ở đây đều hít sâu một hơi hoặc là ồ lên một tiếng.
Không ai mà đoán được, người thanh niên đẹp trai lạnh lùng kia lại chính là chủ tịch đỉnh đỉnh đại danh của tập đoàn Đằng Phi.
Tập đoàn Đằng Phi trong nửa năm nay đã trở thành một truyền thuyết sống tại Hoa Hải, được người người ca tụng.
Mặc kệ là tin tức xã hội hay là hành động thực tế, đều đã xâm ngập vào trong lòng người hết rồi. Có rất nhiều nhân tài cao cấp đã xin nộp đơn vào đây, hy vọng có thể trở thành một thành viên của Đằng Phi.
Toàn bộ người trong thương trường Hoa Hải đều biết, đãi ngộ và phúc lợi của tập đoàn Đằng Phi là cao nhất, hơn nữa, chế độ quản lý bên trong còn thuộc loại tiên tiến nhất thế giới nữa.
"Mỹ Phượng, hy vọng cô có thể làm người thật tốt" Lúc đi ra ngoài, Trương Binh chậm rãi quay đầu lại dặn dò một tiếng.
Trương Mỹ Phượng nghe thấy thế, cả người rung lên mạnh mẽ, khóe miệng hiện ra một nụ cười : "Cảm ơn ..."
"Tất cả mọi người đi đi, không còn việc gì nữa ..." Trương Bưu xua đuổi người xem bốn phía đi, rồi lập tức nói : "Hạo Vân, đã lâu không gặp, sự nghiệp của anh càng lúc càng lớn, ngày mai có thời gian không, em hẹn Đại Phi ra, ba anh em chúng ta cùng nhau nhậu một bữa ..."
"Đại Phi bây giờ là người phụ trách phân cục Hoa Hải à?" Phương Hạo Vân cười nói : "Bưu tử, anh thấy chú cũng nên làm cái gì đó đi ..."