Hoán Kiểm Trọng Sinh

Chương 86 : Bàn tính đối sách (1 +2)

Ngày đăng: 02:15 19/04/20




Trên đời này đúng là có kẻ không sợ chết, nhưng người đó không phải là A Hùng. Ở nhà gã trên có cha mẹ già, dưới có vợ trẻ con thơ, nếu gã chết đi cả nhà biết dựa vào gì mà sống đây? Tuy gã dấn thân vào bang hội xã hội đen, làm toàn chuyện chém giết máu me nhưng gã rất biết quý trọng mạng sống, không vì thứ khác, chỉ vì nghĩ cho người nhà.



"Bây giờ tao thả tay khỏi miệng mày, mày ra lệnh cho chúng biến ra xa, ta có chuyện muốn hỏi. Nhớ lấy, đừng giở trò trước mặt tao, mày nên biết rõ chỉ cần tao ấn mạnh là mày toi mạng ngay tức khắc."



Phương Hạo Vân ghé tai A Hùng nói nhỏ.



A Hùng vội gật đầu lia lịa, tỏ vẻ đồng ý.



Phương Hạo Vân thả tay khỏi cổ họng gã. Sự thật thì dù A Hùng có thét lên vào lúc này hắn cũng không sợ, cùng lắm là cả đám đàn em kia cùng xúm vào, trong số những tên đàn em quả thật có kẻ gan lì, thậm chí có người còn mang theo súng, nhưng đối với Phương Hạo Vân chúng chẳng qua chỉ là một đám tép riu không đáng ngại.



Hắn muốn A Hùng lệnh cho bọn đàn em đi ra xa chỉ là định hỏi ra kẻ chủ mưu sau lưng là ai, hơn nữa hắn không muốn ra tay giết người nữa, tránh lại gây ra một vụ án mạng tập thể nghiêm trọng, đến lúc đó e là người anh em Trương Bưu lại nghi ngờ bám theo hắn, phiền phức lắm thay!



"Chúng mày đi tìm nơi khác mau, lên lầu, đi hết lên trên lầu mà tìm, tìm không ra thì đừng bước xuống."



A Hùng ngoan ngoãn ra lệnh cho đám đàn em bỏ đi.



"Tốt lắm, phải công nhận là mày vừa có chọn lựa khôn ngoan đấy."



Phương Hạo Vân cười mỉa, tay phải nắm lấy cổ A Hùng, nhẹ nhàng nhất bổng gã lên cao, sải bước đi ra khỏi tòa nhà bỏ hoang, tìm một góc khuất vắng vẻ, sau đó ném gã xuống đất.



"Nói đi, có phải cha con họ Tần phái chúng mày đến giết tao không hả?"



Phương Hạo Vân hỏi thẳng vào vấn đề.



"Không phải."



A Hùng cũng trả lời ngắn gọn.



"Xem ra mày cũng biết bảo vệ chủ nhỉ?"



Phương Hạo Vân nở nụ cười lạnh lùng, ánh mắt bắt đầu bắn ra sát khí.



A Hùng khóc lóc quỳ xuống van xin:



"Đã đến bước đường cùng rồi, tôi còn dám bảo vệ chủ gì nữa chứ? Tôi nói thật đó, tôi không biết nhà họ Tần gì cả, tôi chỉ biết là đại ca Mặt Sẹo phái chúng tôi làm việc này thôi."



"Mặt Sẹo? Là Mặt Sẹo của Hỏa Long bang hả?"



Phương Hạo Vân cảm thấy bất ngờ, liền hỏi tiếp:



"Nói vậy nghĩa là cha con họ Tần không đi chung với chúng mày à?"



"Đúng vậy, tôi vốn là đàn em dưới trướng của Kim Gia, gần đây được điều sang Hỏa Long bang của đại ca Mặt Sẹo. Chính đại ca Mặt Sẹo trực tiếp ra lệnh thủ tiêu anh, tôi chỉ biết có bấy nhiêu đó thôi."



A Hùng không dám che giấu điều gì, run rẩy khai ra tất cả những gì gã biết.




Phương Hạo Vân gật gù lắng nghe. Nguồn truyện: Truyện FULL



"Về việc này chú có thể làm được…"



Bỏ lửng câu nói, Trần Thiên Huy nói một câu đầy ẩn ý với Phương Hạo Vân:



"Chú cho rằng nếu muốn đảm bảo kế hoạch thành công, chúng ta buộc phải khống chế luôn Tuyết Phi Phi."



"Ý của chú là muốn cháu đi lo liệu Tuyết Phi Phi?"



Trần Thiên Huy nói rõ ràng đến thế, Phương Hạo Vân đương nhiên hiểu ý ông ta.



"Đúng vậy, ý của chú là vậy đó."



Trần Thiên Huy giải thích:



"Tuyết Phi Phi khác với Lý Trạch Huệ, cô ta không có điểm yếu nào để chúng ta uy hiếp, dựa vào những gì chúng ta đang có không có khả năng khống chế cô ta mà không làm kinh động đến Tần gia. Vì thế nên chú mới cần cháu đích thân ra tay… Tất nhiên chú không bảo cháu sử dụng Mỹ nam kế, làm vậy với con tiện nhân đó không đáng, hơn nữa việc này để con bé Thanh Thanh nhà chú biết được, chắc nó liều mạng với chú mất, ha ha…"



Trần Thiên Huy không quên nhắc đến con gái trước mặt Phương Hạo Vân.



"Con tiện nhân Tuyết Phi Phi này, cháu chỉ cần dùng vũ lực đe dọa nó là được. Tất nhiên, tốt nhất là không nên kinh động đến Kim Gia, không được để Tần gia phát giác, dù gì thì đám thuộc hạ của chú không ai đủ sức đảm đương…"



Trần Thiên Huy nhẹ nhàng phân tích tình hình.



"Không thành vấn đề, việc này cứ giao cho cháu."



Phương Hạo Vân khẳng khái gật đầu đồng ý.



"Hạo Vân, chú nghe ngóng được chút tin tức từ cơ quan chính quyền thành phố, lần này dự án phát triển vịnh Kim Thủy tuy chỉ có 30% hạng mục công trình được đưa ra đấu thầu công khai, nhưng số tiền đầu tư của nhà nước vào dự án này không hề nhỏ, có thể lên đến cả trăm tỉ. Đây là một cơ hội tốt cho tập đoàn Thịnh Hâm nhà cháu, nên cháu phải cố gắng lên."



Trần Thiên Huy thông báo tin tức ông ta thu thập được cho Phương Hạo Vân biết.



Phương Hạo Vân mỉm cười nói:



"Dù chú không nói ra thì cháu sớm muộn gì cũng biết, tin rằng lần hợp tác này của hai tập đoàn Thịnh Hâm và Trần thị sẽ rất có ý nghĩa."



Trần Thiên Huy vỗ vai Phương Hạo Vân, tươi cười hớn hở:



"Phải đó cháu. Chúc cho chúng ta hợp tác thành công, cạn một ly với chú nào."



"Hay lắm, cạn ly!"



Phương Hạo Vân nâng ly rượu lên cụng ly với Trần Thiên Huy, phát ra tiếng va chạm khô khốc. Trong tiết trời lạnh lẽo, ly rượu vào bụng, một cảm giác ấm áp lâng lâng lan tỏa khắp cơ thể.