Hoàng Bán Tiên

Chương 102 : Gặp lại cố nhân

Ngày đăng: 10:17 18/04/20


Cố nhân tương kiến



Tiểu Hoàng trông thấy nụ cười dị dạng trên bộ mặt của Thần Quý thì biết đại sự chẳng lành. Y cố gắng hết sức để chính bản thân mình không hoảng loạn, rồi dựa vào thân cây chăm chăm nhìn Thần Quý đang từng bước tiến về phía mình, nghĩ ngợi xem có cách nào chạy thoát được hay không…



Đúng lúc đó, từ chỗ mà Thần Quý rơi xuống bất thình lình rơi thêm một người nữa, người này vừa đáp xuống lại vùng lên lao về phía Thần Quý, đưa cả hai tay thóp lấy cổ của gã. Sau khi đã chế ngự được gã thì quay sang nói với Tiểu Hoàng – “Chạy mau!”



Tiểu Hoàng giật thót, nhìn thấy kẻ đang chế ngự Thần Quý mặc trên người bộ y phục nội thị, trông rất đỗi gầy gò, trên khuôn mặt có một vết sẹo rất dài xấu xí, chính là Văn Xương Minh.



Tiểu Hoàng nhìn Thần Quý vùng vẫy đánh lại Văn Xương Minh thì sửng sốt. Văn Xương Minh cũng không biết võ công, Thần Quý là hoàng tử, dù rằng thường ngày gã giả vờ bệnh hoạn nhưng công phu quyền cước cơ bản hẳn nhiên phải biết. Gã thấy một tên nô tài như Văn Xương Minh còn dám đánh mình thì bốc lửa giận bừng bừng đánh lại, tóm lấy Văn Xương Minh hung dữ quẳng về phía trước rồi nhảy xổ vào tung quyền đánh tán lọan, bộ dáng trông rất hung ác độc địa. Văn xương mình làm sao là đối thủ của gã dược, đành liều mạng tóm lấy Thần Quý cho Tiểu Hoàng bỏ chạy thật mau.



Tiểu Hoàng thối lui đến phía sau Thần Quý, bây giờ nếu như y bỏ đi thì Văn Xương Minh sẽ phải chết…hơn nữa cũng khó lòng đảm bảo Thần Quý sẽ không đuổi theo. Nghĩ lại, Tiểu Hoàng lấy chiếc trủy thủ mà Tư Đồ cho y ra khỏi áo, rút trủy thủ ra xong, Tiểu Hoàng tiến tới, đâm phập con dao vào sau lưng Thần Quý.



“A…” –Thần Quý đau đớn tới nỗi phải thét lớn lên, trở một quyền định tống vào Tiểu Hoàng.



Dù Tiểu Hoàng hai tay trói gà không chặt, thế nhưng trước đây khi Tư Đồ cười đùa với y cũng đã dạy cho y được mấy chiêu. Y thấy Thần Quý tung một quyền đánh tới thì theo bản năng lùi về phía sau một bước, định giơ tay để chống đỡ…Một nắm đấm của Thần Quý trượt vào khoảng không, người gã cũng đau tới mức tuột xuống khỏi người Văn Xương Minh. Gã định đưa tay nhổ thanh dao sau lưng mình, nhưng dao của Tiểu Hoàng không nghiêng không lệch, cắm rất vừa vặn vào ngay chính giữa lưng Thần Quý, gã căn bản là không thể nào với tới.



Tiểu Hoàng thấy Thần Quý phát rồ lên vừa gào thét vừa lăn lộn thì thối lui về sau, nhưng khi dưới chân hươ vào khoảng không y mới hay rằng phía sau cánh rừng không phải là một vạt đất bằng phẳng mà là một sườn dốc. Chân y trơn tuột, liền trượt xuống về phía chân núi.



“Cẩn thận!” – Văn Xương Minh hô to, định vươn qua cứu người nhưng Thần Quý đã ngáng trước mặt y mắng to – “Cẩu nô tài, cẩu nô tài!”



Văn Xương Minh thấy gã cản đường thì đá văng gã ra những muốn đuổi theo xuống dưới, nhưng y đã bị Thần Quý kéo lấy ống quần. Ngay lúc đó, Văn Xương Minh chỉ thấy cách đó không xa một bóng đen cũng vừa mới chạy tới nơi.



Tư Đồ từ rất xa đã thấy Văn Xương Minh đứng ở nơi đó, và cả Thần Quý đang lăn lộn kêu gào thảm thiết trên mặt đất, con dao cắm trên lưng Thần Quý rõ ràng chính là con dao mà hắn đưa cho Tiểu Hoàng.



“Tiên Tiên đâu?” – Tư Đồ chẳng màng tính toán, hỏi Văn Xương Minh.



“Rơi xuống rồi.” – Văn Xương Minh chỉ về phía Tiểu Hoàng bị lăn xuống, Tư Đồ khi còn đang nghe lời của y thì đã chạy ào vào trong rừng.



Văn Xương Minh nhìn bóng lưng của tư đồ khuất xa thì dừng chân lại, cúi đầu nhìn Thần Quý còn đang mắng chửi luôn mồm dưới chân mình. Y ngồi xổm xuống nhìn gã – “Hoàng tử, có đau không hả?”



“Đau…đau chết mất, cứu ta.” – Thần Quý rống vào Văn Xương Minh




Ân Tịch Ly nhịn không được cười rộ lên, đưa tay nhéo má Tiểu Hoàng – “Quả là thú vị quá đi, theo ta cùng về đảo đi nhé.”



Tiểu Hoàng lại khẩn trương lên – “Nhưng Tư Đồ sẽ lo…”



Ân Tịch Ly khẽ thở dài, lấy trong lòng ra một vật gì đó rồi nhét vào trong áo Tiểu Hoàng. Tiểu Hoàng cúi xuống nhìn mà sửng sốt – “…”



Ân Tịch Ly cười nhẹ – “Không chỉ có bùa hộ mệnh của Tư Đồ và Hắc Vân Bảo, còn có cả cho Tô Mẫn. Dùng ra làm sao, con hẳn biết rõ ràng nhất, phải không hở?”



Tiểu Hoàng cất kỹ vật ấy đi, rồi gật đầu với Ân Tịch Ly.



Ân Tịch Ly lại nhìn Tiểu Hoàng một lúc rồi mỉm cười đứng lên – “Con có thể đi rồi, bảo trọng lấy. Nếu Tư Đồ khi dễ con, cứ tìm đến ta.”



Tiểu Hoàng mỉm cười lắc đầu – “Huynh ấy không có đâu.”



Ân Tịch Ly gật đầu, quay người ra khỏi động.



Bên ngoài động, Tư Đồ và Viên Liệt đang đánh đến khó phân thắng bại, Tư Đồ thầm sợ hãi, con người này công phu tuyệt đối không dưới cơ hắn. Còn Viên Liệt cũng bội phục trong lòng, Tư Đồ không hổ danh là võ học kỳ tài trăm năm mới gặp, tuổi còn trẻ mà công phu đã đến được mức này.



Bọn họ đang đánh rất hăng say, chợt nhác thấy bóng một người áo trắng đang đi ra khỏi động, nói – “Đừng đánh nữa, đã từng tuổi nào rồi hả?”



Viên Liệt thu chiêu lại, lùi đến bên cạnh người kia. Tư Đồ cũng ngước lên nhìn, rồi chấn động.



Người trước mắt kia giống Tiểu Hoàng in hệt, chỉ là nét của Tiểu Hoàng trong trẻo hơn, còn người này lại có vài phần xa lìa trần thế, là Ân Tịch Ly sao…



Ân Tịch Ly quan sát Tư Đồ xong rồi gật đầu, nói – “Cố gắng chăm sóc tốt cho Tiên Tiên, ta đi đây.”



Tư Đồ thấy Ân Tịch Ly và Viên Liệt cùng sóng vai đi về phía xa xăm, trước khi vào trong động, hắn quay lại nói – “Nhạc phụ đại nhân đi thong thả.”



Ân Tịch Ly và Viên Liệt đều giật mình, sau đó Tư Đồ hô một tiếng “Tiên Tiên” thì hối hả chạy vào trong động. Ân Tịch Ly cười to lên rồi nói – “Thú vị đấy, thú vị đấy!” – rồi cùng Viên Liệt đi xa dần xa.