Hoàng Bán Tiên
Chương 103 : Lòng về nơi nao
Ngày đăng: 10:17 18/04/20
– Tâm quy hà xử –
“Tiên Tiên” – Tư Đồ vừa gọi vang vừa chạy vào trong động thì thấy Tiểu Hoàng đang nằm cạnh đống lửa, dưới thân lót một lớp da cừu dày cộm, hai mắt mở to chớp chớp nhìn mình. Hắn nhìn kỹ hơn, biết Tiểu Hoàng không bị thương gì mấy thì thở phào nhẹ nhõm, vội vàng xông đến hỏi dồn – “Tiên Tiên, ngươi có bị thương không?”
Tiểu Hoàng lắc đầu. Tư Đồ vươn tay bế y lại gần, bản thân y cũng muốn ngồi dậy bèn dồn sức vào chân.
“Á…” – Tiểu Hoàng đau đến nhíu mặt nhíu mày.
“Sao thế?” – Tư Đồ nhác thấy, tay chân liền cứng đờ không dám nhúc nhích, cả người toát mồ hôi lạnh.
Tiểu Hoàng thấy hắn sợ đến trắng xanh mặt thì đau lòng lắm, bèn vươn tay vuốt nhẹ lên mặt hắn – “Không sao đâu, chỉ là trật khớp chân thôi.”
Tư Đồ thở hắt ra, cẩn thận ôm Tiểu Hoàng đặt lên chân mình, cúi đầu xem xét thương tích cho y. Lúc bấy giờ ống chân Tiểu Hoàng đã được băng bó cẩn thận, hương thuốc đông y thoang thoảng đưa đến, xem chừng là do Ân Tịch Ly xử lý. Hắn xem kỹ hơn thì quả chỉ là trật khớp, không ảnh hưởng gì đến xương cốt cả.
Tiểu Hoàng ngồi trên chân Tư Đồ, lưng tựa vào ngực hắn, nhỏ tiếng hỏi – “Chiến sự đã chấm dứt chưa?”
Tư Đồ gật nhẹ – “Ừ, áng chừng Ngao Thịnh đã tiến vào hoàng cung rồi.”
“Thế Hoàng đế đâu?” – Tiểu Hoàng lại hỏi.
Lần này Tư Đồ lắc đầu – “Sao còn hỏi ta, không phải lão bỏ chạy với ngươi sao?”
“Ông ta bị Tề Dịch ngăn lại.” – Tiểu Hoàng kể – “Sau đó giữa đường ta lại vấp phải Thần Quý, may mà có Xương Minh ra tay cứu giúp.”
“Hửm…” – Tư Đồ xoa đầu Tiểu Hoàng – “Thần Quý bị Văn Xương Minh giết rồi. Nói đi cũng phải nói lại, năm đó không giết hắn quả nhiên là quyết định đúng đắn, dạo này đã được hắn cứu giúp vài lần rồi.”
Tiểu Hoàng gật nhẹ, sau đó ngẩng lên nhìn Tư Đồ – “Tư Đồ, vẫn còn một ải cuối cùng, qua được thì sẽ ổn cả thôi.”
Tư Đồ khẽ nhíu mày – “Chỉ sợ Ngao Thịnh không buông tay được.”
Tiểu Hoàng lại gật.
“Đừng sợ!” – Hai mắt Tư Đồ long lên – “Nếu nó dám làm gì thì ta sẽ giết nó trước tiên.”
Tiểu Hoàng cười nhẹ – “Ngao Thịnh hiện giờ không tiện đối phó với chúng ta đâu, vì ngai vàng của nó vẫn chưa vững vàng. Nhưng đợi đến ngày nó đủ lông đủ cánh thì chúng ta sẽ trở thành cái gai trong lòng nó, không nhổ thì không an tâm.”
Tư Đồ nhìn Tiểu Hoàng một lát rồi bật cười – “Ngươi đã có biện pháp rồi đúng không?”
“Ngươi làm gì thế?” – Tư Đồ nhìn hai cái hố to và hỏi Văn Xương Minh.
“Ta muốn mai táng họ.” – Văn Xương Minh nhặt kiếm lên tiếp tục công việc – “Nơi này phong cảnh không tệ lắm, cũng yên tĩnh, ta từng nghe hoàng thượng nhắc đến nơi này nhiều lần. Ông ta thích nơi này, còn bảo quãng thời gian sống ở nơi này cũng là những thời khắc hạnh phúc nhất.”
Tư Đồ tìm một nơi sạch sẽ, cởi trường bào trải xuống trước rồi mới đặt Tiểu Hoàng ngồi lên ấy – “Ngươi đợi ở đây.” – Tiểu Hoàng vui vẻ đồng ý.
Tư Đồ bước sang nhặt lấy thanh đao của Tề Dịch, đào thêm một cái sát hai cái Văn Xương Minh vừa đào.
Sau đó Tư Đồ và Văn Xương Minh mang thi thể ba người mai táng xuống đó, trước mỗi nấm mồ còn dựng ba tấm bia vô danh. Tư Đồ bế Tiểu Hoàng đến đứng cạnh nơi ấy một lát.
Tiểu Hoàng nhìn Văn Xương Minh đang lặng lẽ quỳ bên ba nấm mồ liền hỏi – “Sau này dự tính thế nào?”
Văn Xương Minh ngẩng lên, không đáp mà hỏi ngược lại – “Hoàng tiên sinh, vì sao tôi vẫn chưa bị báo ứng?”
Tiểu Hoàng nhìn hắn, sau đó lắc đầu bảo – “Có phải lúc nào ngươi cũng nghĩ vì sao mình vẫn chưa bị báo ứng, mỗi phút mỗi giây đều tự cho rằng mình nhất định sẽ bị báo ứng, bởi thế cầm chắc bản thân sẽ không có kết cục tốt.”
Văn Xương Minh gật đầi – “Đúng vậy, nhưng báo ứng vẫn không hề đến.”
Tiểu Hoàng thản nhiên đáp – “Thật ra đó chính là báo ứng.”
Văn Xương Minh đăm chiêu nhìn xa xăm, mãi đến khi hai người kia bỏ đi đã xa mới vỡ lẽ – “Thì ra là thế.”
Hắn trầm lặng ngồi mãi ở nơi ấy, chốc lát sau có người của Hắc Vân Bảo mang nến và vàng mã đưa cho, bảo rằng đây là của bang chủ sai mang đến, Hoàng tiên sinh còn đặc biệt nhắn gửi đôi câu.
“Là câu gì?” – Văn Xương Minh nhận lấy.
“Cứ sống đi thôi.” – Người ấy thuật lại lời Tiểu Hoàng – “Báo ứng sớm muộn gì cũng đến, nhưng trước khi thời điểm ấy đến thì hãy cứ là chính mình.” – Người ấy thuật xong liền bỏ đi. Văn Xương Minh ngẩn người trước mấy nấm mồ, lòng thầm nghĩ không biết mình nên làm gì. Hắn chợt nhớ lại quãng thời gian còn đi học ở trấn Thanh Vân khi xưa, mặc dù có hơi khó nhọc, nhưng lại rất yên bình…chi bằng hắn tìm một thôn làng để dạy học cho bọn trẻ con vậy.
Đang lúc nghĩ ngợi thì xa xa có tiếng vó ngựa lộc cộc vẳng lại, kế tiếp lại có một cỗ xe xuất hiện ngay sau lưng hắn. Văn Xương Minh ngoảnh lại, thấy mành xe hơi nhấc lên, Tiếu Lạc Vũ ló ra hỏi hắn – “Ta đang trên đường đến Nam Hải, ngươi có muốn đi nhờ một đoạn không?”
Văn Xương Minh gật đầu, đứng dậy, nhanh chóng thắp cho mỗi nấm mồ mấy nén hương, sau đó cầm theo vàng mã nhảy lên xe của Tiếu Lạc Vũ.
Vàng mã bay đầy trời, vươn cao hết mức thì lả tả buông mình xuống nền đất.
Bánh xe kẽo cà kẽo kẹt vang tiếng…
Xa dần xa…