Hoàng Bán Tiên

Chương 30 : Vô dụng mọi bề

Ngày đăng: 10:16 18/04/20


Bách vô nhất dụng



Đợi cho đến lúc hai người dùng bữa xong thì đã chạng vạng tối. Lúc rời khỏi tửu lâu, Tư Đồ hỏi chưởng quầy ở trấn Thanh Vân này khách *** nào là tốt nhất. Chưởng quầy nói với hắn rằng cách đó không xa có Xương Minh khách ***, là một cửa hiệu lâu đời, đồng thời cũng là khách *** tốt nhất.



Thế là Tư Đồ dắt theo Tiểu Hoàng, cùng cưỡi ngựa đến bên ngoài cửa Xương Minh khách ***.



Khách *** này mặc dù không thể sánh được với những hào lâu chốn đô thành, nhưng đối với một thị trấn nhỏ mà nói thì cũng đã quá khí khái rồi.



Tư Đồ bế Tiểu Hoàng xuống ngựa, cùng vào khách ***.



Trấn Thanh Vân này không thường có giới thương gia lui tới, các thư sinh gia cảnh cũng không mấy khá giả, làm sao trọ lại nổi trong khách *** chứ, thế nên nơi này có đôi phần vắng vẻ.



Hai người đi vào cửa lớn, thấy có một thư sinh còn trẻ đang ngồi trong quầy tính tính toán toán. Nhác thấy có khách, vị chưởng quầy ấy ngước lên nhìn, vừa thấy hai người thì chợt ngây ngẩn cả người.



Tư Đồ cảm thấy thư sinh này nhìn rất quen mắt, ngẫm lại hình như đã gặp qua trong đại sảnh của tửu lâu ban nãy…ra chính là bạch diện thư sinh đã khơi mào câu chuyện. Phần Tiểu Hoàng lúc ở tửu lâu bị Tư Đồ ôm chặt nên thẹn thùng không dám ngẩng đầu, thành thử không có ấn tượng gì mấy với thư sinh này.



Thư sinh kia hơi ngây người, chăm chăm giương mắt nhìn Tư Đồ và Tiểu Hoàng, khóe miệng cứng đờ không nói được lời nào.



Tư Đồ hơi chau mày, lòng thầm nhủ thảo nào khách *** này kinh doanh không được tốt, hóa ra vì chưởng quầy là một tên ngốc tử. Hắn vừa nghĩ vừa tiến lên, vươn ngón tay thon dài cứng cỏi điểm nhẹ lên mặt bàn…Chiếc bàn làm bằng gỗ cổ xưa lập tức vang lên một tiếng “đông”, khiến thư sinh kia giật nảy người.



Rốt cuộc y cũng hồi phục tinh thần, vẻ mặt có hơi ngượng nghịu, vội hỏi – “Nhị vị…muốn ở trọ sao?”



Tư Đồ gật đầu, thấp giọng nói – “Chuẩn bị một gian phòng hảo hạng.”



Thư sinh vội gật đầu, lấy ra quyển sổ đăng ký, hỏi – “Khách quan danh tính là gì ạ?”



Tư Đồ nhướn mi – “Tư Đồ!”



“Vâng…là Tư Đồ!” – thư sinh đề bút viết: Tư Đồ, thiên phòng số một, hai người.”



Tiểu Hoàng từ xa trông đến, cảm thấy chữ viết của thư sinh kia không tệ chút nào.



Viết xong, thư sinh chợt ngẩng dậy, lắp bắp hỏi – “Còn một việc…cùng ở một gian sao?”



Tư Đồ lại nhướn mi – “Sao lại toàn hỏi những lời vô nghĩa như vậy? Dẫn đường!”
Tiểu Hoàng méo xệch miệng, thành thật hỏi – “Thế huynh muốn ta làm gì?”



Tư Đồ cười sờ cằm, nhìn Tiểu Hoàng một cách đầy ẩn ý, đánh giá một lượt có vẻ trầm ngâm.



Tiểu Hoàng hơi khẩn trương, vội nắm chặt ngón tay mình. Tư Đồ là kẻ điên, không phải hắn sẽ nghĩ ra chuyện gì quái đản bắt y làm đấy chứ…Nghĩ đến đấy thì mặt mày y đỏ lựng cả lên.



“Đang nghĩ đi đâu thế?” – Tư Đồ cười xấu xa – “Ta còn chưa nói là ngươi phải làm gì mà, sao mặt đã đỏ thế rồi? Hay là ngươi nghĩ muốn làm gì ta đấy?”



Tiểu Hoàng giận dỗi trừng mắt liếc Tư Đồ, nhấc chân đá vào đùi hắn một cái.



Tư Đồ càng lúc càng cười vui vẻ. Tiểu hài tử gần đây rất thân thiết với hắn, thường xuyên làm nũng, có đôi khi ngoài miệng chỉ cần nói thế cũng khiến tâm tư hắn ngứa ngáy cả lên.



“Như vầy đi…” – Tư Đồ lại ngứa ngáy trong lòng, nhìn chằm chằm đôi môi nhàn nhạt màu phấn như cánh hoa của Tiểu Hoàng, bảo – “Ngươi hôn ta một cái đi!” – vừa nói vừa dùng tay chỉ lên miệng mình, ý bảo không được hôn mặt, mà phải hôn môi kìa.



Tiểu Hoàng nghe xong thất sắc, lắc đầu nguầy nguậy.



“Không chịu sao?” – Tư Đồ trừng mắt, túm tóc Tiểu Hoàng – “Vậy thì cùng tắm với ta, tự mình chọn lựa đi.”



Tiểu Hoàng giương mắt nhìn Tư Đồ một cách tội nghiệp, nghĩ tới nghĩ lui một lát rồi dùng tay đè vai Tư Đồ lại , khẽ rướn người lên…Chóc!



Chú thích



1. Nhược quán : người xưa gọi thanh niên tầm mười tám đôi mươi là nhược quán



2. Ân Thị : tức là gia tộc họ Ân.



3. Địa linh nhân kiệt : nguyên gốc là “一方水土养一方人”, có nghĩa là địa phương thế nào thì sản sinh ra người thế ấy, mình mạo muội dùng cụm “địa linh nhân kiệt” để gần gũi hơn.



4. Câu này ý chỉ khẩu vị người ở vùng Thục Trung là ăn cay, nên gà qué ở đấy cũng có thể ăn cay. Còn ở trấn Thanh Vân giỏi tính toán thì ai cũng biết tính.



5. Tiêu sư : những người làm nghề áp tiêu, hay hiểu một cách hiện đại là vận chuyển và bảo vệ hàng hóa theo yêu cầu của người ta.



6. Noãn kháng : đây là giường lò, tức là giường có hệ thống sưởi ấm, thường được dùng ở phương Bắc Trung Quốc.