Hoàng Bán Tiên

Chương 31 : Nụ Hoa Dần Hé

Ngày đăng: 10:16 18/04/20


-Hàm bao dục phóng-



Tiểu Hoàng chạm vào khóe môi Tư Đồ một cái, vội vàng thụt lùi về sau, nhưng đôi mắt thì nhìn Tư Đồ mà chớp chớp, xem hắn phản ứng thế nào.



Thoạt tiên Tư Đồ rõ ràng là sửng sốt, chăm chăm nhìn vào Tiểu Hoàng, mắt nheo nheo lại trông như đang tính toán cái gì đó.



Tiểu Hoàng bị hắn nhìn đến nỗi trong lòng sợ sệt. Lúc y còn đang khẩn trương, Tư Đồ tự dưng mắt sáng rực ôm chầm lấy, cười ha hả mà rằng: “Ngoan quá đi…Để thưởng, ta tắm giúp ngươi nha.”



…Tiểu Hoàng cả kinh suýt chút nữa đã nhảy dựng lên, muốn gào cũng không gào được, cứ vùng vẫy muốn thoát ra, nhưng Tư Đồ há có thể buông tha y dễ dàng như vậy sao. Hai tay hắn nâng lên, nhấc tiểu Hoàng qua khỏi bình phong rồi đặt y xuống chiếc ghế nhỏ cạnh bên dục dũng, lấy tay thử nước trong bồn rồi cười: “Nước vừa nóng rồi này.”



Tiểu Hoàng vốn đang dán chặt mông vào mặt ghế chợt nhảy bật lên, xoay đi muốn chạy trốn. Tư Đồ nhanh tay lẹ mắt, bắt về cái một.



“Ngươi sợ cái gì?” – Tư Đồ buồn cười ngả người qua nói: – “Cùng lắm thì ta kỳ cọ cho ngươi xong, ngươi lại kỳ cọ cho ta.”



Tiểu Hoàng ra vẻ cầu xin, lắc đầu nguầy nguậy. Xem thần sắc của y thì tựa như còn có một chút tức giận.



Tư Đồ có để ý nhiều như vậy đâu, hắn sột soạt hai ba cái đã cởi hết y phục Tiểu Hoàng, chỉ còn mỗi lớp lý y. Lớp áo trong cùng ngắn cũn hơi mỏng này vì bị Tiểu Hoàng cố sức ghì chặt lấy, cố cởi thế nào cũng cởi không ra. Tư Đồ phát giận, tiểu hài tử này, đừng nhìn y giống thỏ, thực ra là bướng bỉnh chết đi được.



Cuối cùng, hắn đơn giản ôm tiểu hài tử bế lên, quẳng vào trong dục dũng đầy nước nóng.



“Tắm mà còn mặc đồ hử?!” – Tư Đồ trừng y.



Tiểu Hoàng nhích về phía thành bồn xa Tư Đồ nhất, dựa vào vách bồn, lúng túng mất cả buổi trời mới cởi chiếc áo ngắn ra, thận trọng vắt lên vách bồn.



Tư Đồ lắc đầu, đứng dậy đi vòng qua bình phong, lấy từ trong hành lý ra một bộ cả lý y lẫn khố sạch sẽ ra, rồi lại quay vòng trở về sau bức bình phong. Quả nhiên, tiểu hài tử cũng đã vắt chiếc khố nhỏ lên vách bồn, thận trọng quay lưng về phía hắn. Cả người y hầu như trầm mình trong nước nóng, chỉ ló cái đầu ra ngoài, bộ dáng nhìn hắn quá đỗi khẩn trương. Nhưng mà, nước ấm thật sự rất thoải mái, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn bị lạnh đến trắng bệch của tiểu hài tử cũng nhuốm một lớp đỏ ửng mỏng tang.



“Cứ tắm cho thoải mái đi.” – Tư Đồ đi qua xoa xoa đầu Tiểu Hoàng – “Ta không khi dễ ngươi.”



Tiểu Hoàng rất là nghi ngờ liệu lời này của Tư Đồ có thể tin được bao nhiêu phần. Y thấy Tư Đồ xăn tay áo lên rồi cầm lấy chiếc khăn bên cạnh, bộ dáng như muốn nghiêm túc kỳ cọ cho y, thì lại nhích ra xa xa.
Tiểu Hoàng kề vào tai hắn: – “Các khu nhà khác đều được trùng tu thành hoàn toàn mới, chỉ có gian ấy là vừa cũ vừa hư hỏng…Chắc hẳn là đã được bảo lưu từ xa xưa.”



Tư Đồ nhướn mày, nghĩ tiểu hài tử nói rất có lý, bèn đi về phía ấy. Quả nhiên, trên cửa cái có gài khóa đóng kín phòng lại. Nhìn trái phải một hồi, hắn bước đến bên cửa số đẩy một cái, cũng được khóa kín tương tự.



Đặt Tiểu Hoàng xuống mặt đất, Tư Đồ tiện tay bẻ gãy một miếng băng đóng trên song cửa. Hắn dùng tay nhẹ nhàng ma sát, Tiểu Hoàng kinh ngạc phát hiện bề mặt nhẵn nhụi cỉa phiến băng biến dạng thành mỏng đi, tựa như một lưỡi dao mỏng bén ngót. Tư Đồ cầm lấy lưỡi dao băng ấy quét nhẹ lên cửa sổ một đường, rồi vung tay thu dao lại, lưỡi dao lập tức biến thành một luồng khí trắng tan biến đi trong gió rét. Rồi hắn lại đẩy khẽ cửa ra, cửa sổ lập tức bật mở.



Tư Đồ ôm Tiểu Hoàng nhảy vọt vào trong, rồi xoay tay đóng cửa.



Tiểu Hoàng kinh ngạc phát giác, chốt cửa ở bên trong đã bị băng đao quét qua cắt thành hai mảnh, Tư Đồ nắm mối gãy của cái chốt bằng gỗ, dịch chuyển một chút, cửa sổ lại bị chốt khóa lại, thần không biết quỷ không hay.



Hắn lấy trong lòng ra một đốm lửa, thổi nhẹ một cái…Ánh lửa leo lét tỏ dần.



Hai người dựa vào ánh lửa mà quan sát bốn phía chung quanh, thấy rằng gian phòng này không nhỏ, mặt tường đối diện cửa cái chất đầy những sách là sách, trên mặt đất nơi nơi đều là sách vương vãi. Không chỉ có vậy, đại đa số những ngóc ngách trong phòng đều bị những ụ sách lớn choán chỗ. Vật dụng trong phòng tương đối giản đơn, có một chiếc ghế dựa, một bàn viết, một chiếc ghế dài, còn có bàn uống trà, trên bàn viết đặt văn phòng tứ bảo, trên bàn trà còn bày tửu cụ[1].



Nơi góc tường tơ nhện chăng dày, nói rõ lên rằng ở đây lâu lắm rồi chưa ai sử dụng.



Ánh mắt của hai người cùng nhau rơi xuống một chiếc đèn ***g bát giác[2] tinh xảo nằm ở chính giữa gian phòng.



Tư Đồ đi qua cầm đèn ***g lên, thấy bên trong chiếc đèn còn có một ngọn nến, bèn đưa đốm lửa vào mà thắp lên.



Nhanh chóng, nến cháy sáng tỏ, lúc này hai người mới nhìn đến lớp chụp đèn ở bên trong, là một khung chữ nhật căng tơ, bốn vách đều họa cùng một người, toàn thân biêng biếc màu non xanh, trông rất thanh mảnh…



“A!” – Tiểu Hoàng khẽ giọng sợ hãi kêu một tiếng.



Tư Đồ nhìn y, chỉ thấy y đang dõi mắt về phía bức tường xa xa. Theo ánh mắt y mà trông sang, Tư Đồ cũng rất sửng sốt. Trên tường chợt xuất hiện một người, là ảnh của bức họa trên đèn ***g, rọi lên tường qua ánh nến chiếu soi.



Kỳ quái nhất là, người thanh niên vận áo xanh ấy…cùng Tiểu Hoàng giống nhau vô cùng, chỉ là có vẻ lớn hơn y mấy tuổi. Bên cạnh bức họa của người có một ấn ký màu đỏ — Ân Tịch Ly.