Hoàng Bán Tiên
Chương 5 : Vô tình tranh xuân
Ngày đăng: 10:16 18/04/20
Thật lâu về sau này, Tư Đồ có hỏi Hoàng Bán Tiên – “Vì sao mà ngươi lại thích đọc sách đến vậy? Trong sách có thể nhảy ra những điều tốt đẹp gì ư?”
Tiểu Hoàng nhẹ nhàng khép sách trên tay lại, không đáp mà hỏi hắn – “Huynh viết một chữ mất bao nhiêu thời gian?”
“Một chữ?” – Tư Đồ nhún vai – “Trong nháy mắt là xong thôi mà.”
Tiểu Hoàng vươn tay chạm nhẹ lên mặt Tư Đồ, thản nhiên nói – “Những gì huynh suy nghĩ trong chớp mắt đó, xét cho cùng cũng chỉ quy về một chữ, hoặc là hỷ, hoặc là bi…Có những người dùng cả đời để viết một quyển sách, vậy đọc hết một quyển sách, có khác nào hiểu rõ suy nghĩ của cả đời người ấy,…hoặc hỷ hoặc bi.”
“Vậy sao ngươi chỉ đọc sách mà không viết sách?”
“Có lẽ khi xem những câu chuyện người khác viết lại, sau đó ngẫm nghĩ nếu những sự việc như vậy xảy ra với mình thì cũng chỉ như một câu chuyện mà thôi. Nếu đã là một câu chuyện, tất sẽ có ngày phải chấm dứt. Đã vậy thì ta nghĩ mình nên chờ đến ngày nó chấm dứt…rồi mới viết.”
Tư Đồ kéo nhẹ một lọn tóc y, quấn quanh năm ngón tay, hồi lâu sau đó mới lên tiếng – “Câu chuyện này kết thúc…thì còn có câu chuyện khác bắt đầu cơ mà…”
…
Tương Thanh hồi bẩm Tề Dịch muốn gặp Hoàng Bán Tiên, Tư Đồ nghe xong chỉ cười lạnh – “Ngươi đi nói với hắn rằng người đã nghỉ ngơi rồi, không tiện tiếp khách.”
Lời còn chưa nói xong thì đã nghe trong viện xôn xao cả lên, ra là Tề Dịch dẫn người xông vào.
Tư Đồ nhăn mặt nhíu mày, kéo Hoàng Bán Tiên sang bảo – “Mọt Sách, vào trong nghỉ ngơi.” – Nói xong liền túm áo tiểu hài tử dắt vào trong.
Tề Dịch lúc này đã xông vào đến sân, nhác thấy Tư Đồ dẫn theo Hoàng Bán Tiên vào phòng, toan đóng cửa lại.
“Chậm đã…” – Hắn hô to một tiếng rồi định tiến lên. Nhưng ngay tức khắc hắn thấy trước mắt mình có một bóng người chợt lóe.
“Xin dừng bước!” – Tương Thanh chắn đường, trên mặt không có bất kỳ biểu tình nào, thanh âm cũng lạnh như băng.
“Tránh ra!” – Tề Dịch vung chưởng muốn tấn công – “Ngáng đường ta thì phải chết!”
Một chưởng nặng nề là thế nhưng khi đánh vào đầu vai Tương Thanh lại chỉ có cảm giác như vỗ vào một nắm bông mềm, hoàn toàn chẳng có chút lực nào!
Tề Dịch cả kinh, chỉ thấy người trước mặt lạnh lùng nhìn mình, bờ vai hất lên…Tề Dịch còn chưa kịp phản ứng đã bị đánh văng ra ngoài, cánh tay tê rần…Hắn lui nhanh về phía sau vài bước, cảm thấy tay mình nhức buốt, cúi đầu xuống nhìn thì thấy lòng bàn tay rách bươm, đầy những máu là máu.
Từ buổi sáng thì tiểu hài tử đã không thèm nói chuyện với hắn. Tư Đồ vừa dắt Hoàng Bán Tiên lên núi vừa hỏi – “Sao lại không thèm để ý đến ta vậy?”
Hoàng Bán Tiên chỉ vuốt tóc nhìn phong cảnh xung quanh.
“Này!” – Tư Đồ túm một lọn tóc của y – “Nói chuyện đi chứ!”
“Huynh…” – Hoàng Bán Tiên dừng lại, thở dốc rồi hỏi hắn – “Sao huynh lại…lại ngủ…ngủ…cùng một giường với ta.”
Tư Đồ nhướn mày – “Có quan trọng gì đâu? Đều là nam nhân cả mà. Hay ngươi là nữ cải nam trang đấy?”
Tiểu Hoàng mặt đỏ bừng bừng, há miệng cãi lại – “Nhưng…nhưng rõ ràng…huynh cũng có giường mà.”
“Đúng vậy!” – Tư Đồ gật đầu – “Rõ ràng tối hôm qua ta ngủ trên giường của mình, chả biết tại sao sáng nay tỉnh dậy thì lại nằm trên giường của ngươi.”
“…” – Tiểu Hoàng tỏ vẻ không tin – “Huynh… không phải là tự huynh bò lên sao?”
“Không phải đâu à nha!” – Tư Đồ giãy nãy – “Nói không chừng là do ngươi ban đêm sợ quá nên lén tấn công ta thì có…”
“Huynh nói bậy!” – Hoàng Bán Tiên sử dụng âm lượng lớn nhất từ lúc chào đời cho đến nay thét lên với Tư Đồ.
Tư Đồ giật mình nhìn y, trong lòng thầm nói – “Tiểu hài tử giận to rồi nha!”
Hoàng Bán Tiên cũng bị âm thanh to lớn của chính mình dọa cho hết hồn. Từ nhỏ, mọi người đều bảo y giống hệt như đức Phật, lớn đến thế cũng chưa từng nóng nảy với ai. Ấy vậy mà bị tên Tư Đồ này trêu ghẹo mãi, đừng nói là mắng người, đến cả ham muốn đánh người y cũng đã có rồi.
Tiểu Hoàng hít sâu một hơi, bình ổn tâm tình rồi cúi đầu tiếp tục lên núi. Sau lại nghe Tư Đồ tiến sát đến hỏi – “Này, Tiểu Bán Tiên, mau giúp ta nghĩ biện pháp đi.”
“…Biện pháp gì cơ?” – Mặc dù trong lòng vẫn đang thề thốt sẽ không thèm để ý đến người này nữa, nhưng dù sao ăn cơm nhà người ta thì phải giúp người ta làm việc thôi.
“Ta thật tình chẳng để nha đầu kia vào mắt. Nhưng nếu lẳng lặng bỏ đi hoặc cố ý thua cuộc thì thật mất mặt. Nếu truyền ra ngoài thì có khi người ta còn tưởng Tư Đồ ta là một kẻ bị thịt nữa…Liệu có cách nào giúp ta vừa không cần phải lấy nha đầu kia, vừa không mất thể diện không?”
Nghe xong lời Tư Đồ nói, Hoàng Bán Tiên cúi đầu ngẫm nghĩ một lát rồi ngẩng lên bảo – “Ừ…cũng có đấy!”