Hoàng Bán Tiên
Chương 4 : Nhập vai sâu sắc
Ngày đăng: 10:15 18/04/20
Tư Đồ cảm thấy rất rõ rằng, nhân sinh bất quá cũng chỉ là diễn tuồng, chẳng cần biết có người xem hay không, khi diễn hí kịch mọi người đều phải mang hết sức mình ra mà diễn cho tròn vai. Nếu diễn vai phản diện như Tào Tháo thì phải tỏ ra gian ác xảo trá, chứ nếu giả nhân giả nghĩa mà cố làm Lưu Bị, dù có gắng gượng diễn được thì cũng chẳng ra làm sao.
Từ khi sinh ra thì hắn đã chẳng phải người tốt, mười tuổi biết giết người, rồi bắt đầu bước chân vào giang hồ.
Giang hồ trong mắt hắn cùng lắm chỉ là một sân khấu kịch khổng lồ. Hôm nay ngươi diễn tốt thì sẽ có người khen ngợi, ngày mai có người khác diễn tốt hơn ngươi, thì ngươi phải cuốn gói ra đi, để rồi hai ba ngày sau sẽ chẳng còn ai nhớ đến ngươi nữa…Đây chính là diễn kịch.
Trong khoảnh khắc hắn dắt Hoàng Bán Tiên từ trong xe ngựa bước ra, hắn cảm thấy rất vừa lòng khi thưởng thức ánh mắt của những người xung quanh. Cho dù là một hoàng thân đứng trên vạn người, hoặc là phú hào giàu có một phương thì mỗi người trong mắt đều có một phần hâm mộ lẫn đố kỵ…Vì thế, trong lòng hắn cảm thấy thật thích thú, nhưng cụ thể thích cái gì, đắc ý cái gì thì nếu ngươi hỏi hắn, chính hắn cũng nói không được.
Chỉ là, bàn tay gầy yếu lạnh như băng trong tay hắn chợt truyền đến sự run rẩy thấu qua da thịt, như thể chủ nhân của nó đang rất lạnh…
Dường như xuất phát từ một thứ bản năng nào đấy, Tư Đồ không suy nghĩ nhiều, chỉ kéo thiếu niên đến trước mặt, dùng hai tay đặt hờ lên gờ vai y, tựa hồ như để cho thân thể đang bất giác run run kia có thể dựa vào, lại như muốn nói với y rằng, chỉ cần ở tại đây, dưới đôi tay của hắn thì sẽ tuyệt đối an toàn.
Nhưng Tư Đồ chưa từng nghĩ đến rằng, trò diễn kịch này rất dễ dàng thật giả lẫn lộn. Hắn nhẹ nhàng lôi kéo, không chỉ cuốn người khác vào, mà còn cuốn cả chính mình vào nữa.
Con người bước vào vở kịch, nếu muốn rời đi…cũng chỉ có thể chờ đến khi trống chiêng bặt tiếng…sân khấu kịch sụp đổ…người xem kịch chán ghét…còn kẻ hát khúc hí kịch mỏi mệt…
Hoàng Bán Tiên và Tư Đồ không giống nhau. Giây phút y đặt bước chân đầu tiên từ trong xe ra ngoài thì chỉ nghĩ mình đã một bước vào giang hồ. Từ nay về sau nhất định sẽ phải đứng nơi đầu sóng ngọn gió. Ba năm số kiếp, thật sự là chạy trời không khỏi nắng ư?…
Nhưng đôi tay Tư Đồ chạm lên vai y, dường như đã cho y một tia hy vọng, như kẻ chìm giữa dòng nước dữ vớ được chiếc phao cứu sinh. Đây không phải là rồ dại, mà là không còn biện pháp nào khác.
Chỉ trong một thời gian ngắn mà tâm tư đã trải qua thiên hồi bách chuyển, trong lòng mỗi người đều biết bản thân đã cầm trong tay kịch phổ, kế tiếp đều sẽ tự mình hát xướng.
Kim Hạc Minh dẫn mọi người vào biệt viện, đầu tiên là an bài chốn nghỉ chân.
–
Mười khu viện, nằm ở mười vị trí khác nhau trong một hoa viên rộng lớn, cách nhau khá xa xôi, cũng không phân biệt trọng yếu hay thứ yếu, chỉ khác ở chỗ màu sắc của ngói lưu ly…
Kim Hạc Minh cười cười, liên tục gật đầu, phân phó hạ nhân – “Đi thỉnh tiểu thư đến đây.”
Hạ nhân vâng lệnh đi xuống, chỉ chốc lát sau đã thấy từ bên ngoài viện một hồng y nữ tử thoải mái bước vào.
Mọi người ở đây lập tức đều thốt ra những lời tán thưởng, ai nấy đều khen ngợi mỹ mạo của nàng.
Hoàng Bán Tiên cũng hiếu kỳ nhìn thoáng qua. Nữ tử này vóc dáng không cao, thoạt nhìn có vẻ rất xinh đẹp, đúng với tiêu chuẩn mỹ nữ vùng Thục Trung, trông thật khả ái.
Mọi người xung quanh khen nàng xinh xắn, nói chính xác hơn cảm thấy may mắn làm sao vì nàng không xấu, mà phụ thân nàng lại có gia tài bạc triệu, thế là đủ quá rồi.
Duy độc chỉ có mỗi Tư Đồ nhìn lướt một cái rồi ngoảnh lại làm mặt quỷ trêu Hoàng Bán Tiên, túm tóc y kéo một cái – “Thế này mà cũng xưng là đệ nhất mỹ nữ ở Thục Trung? Xem nàng ta còn không bằng ngươi nữa là.”
Hoàng Bán Tiên bị hắn nói đến đỏ mặt thêm nữa. Tư Đồ thấy thế bèn bật cười – “Mặt đỏ lên trông càng đẹp hơn đó~~” – Mộc Lăng hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, trong lòng thầm bảo – “Tên Tư Đồ nhà ngươi nhìn xem bộ dạng mình hiện giờ thế nào? Ngươi cho ngươi là đang đùa giỡn dân nữ chốn ven đường ấy à?”
Kim Khê Vân từ tốn bước đến ngồi bên cạnh phụ thân mình, vẻ mặt tự nhiên, không hề tỏ ra nửa phần bẽn lẽn thẹn thùng của bậc nữ nhi. Sau khi nàng ngồi xuống thì đưa mắt đánh giá một lượt, từ bàn này sang bàn khác. Nàng nhìn xong rồi, ghé vào tai Kim Hạc Minh thì thầm vài câu, sau đó hành lễ với mọi người rồi duyên dáng rời đi.
Kim Hạc Minh cười bảo – “Ngày mai ta sẽ bày lôi đài ở đỉnh Kim Hạc. Lần này kén rể sẽ là văn thí và võ thí. Ngày mai sẽ là văn thí trước, các vị có thể mang theo một trợ thủ.”
Yến hội nhanh chóng tàn cuộc, mọi người ai nấy trở về chuẩn bị thật tốt để sớm mai còn tỷ thí.
Tư Đồ vừa trở về viện đã hò hét mình xui xẻo, phân phó Mộc Lăng thu thập vật dụng, chờ đêm đến sẽ xuống núi. Nữ tữ này nhìn thật chướng mắt hắn.
Mộc Lăng lắc đầu bảo – “Ngươi cứ thế mà đi thì người ta sẽ nghĩ là ngươi sợ. Hắc Vân Bảo ta không thể làm vậy được.”
Tư Đồ đang cố nén giận thì thấy Tương Thanh đi vào bẩm báo – “Bang chủ, Tề Dịch yêu cầu được gặp Hoàng Bán Tiên.”