Hoàng Bán Tiên

Chương 55 : Thâm tình không nói nên lời

Ngày đăng: 10:16 18/04/20


Tư Đồ cả một ngày vội vội vàng vàng đến sứt đầu mẻ trán, nhưng chẳng hiểu sao vẫn ở vào trạng thái tâm hoảng ý loạn, cứ như thể đang có chuyện gì đó vô cùng phiền não. Tình hình của Ngao Phượng Linh đã tốt hơn nhiều, cô nương ta rốt cuộc cũng đã có thể nói chuyện được, trí nhớ về ngày hôm ấy cũng đã rõ ràng trở lại. Ngày mai chính là ngày mà Tư Đồ ước hẹn tổ chức đại hội anh hùng với quần hùng thiên hạ, hòng làm sáng tỏ mọi việc. Bận rộn suốt ngày, mãi đến đêm khuya mới xong việc, Tư Đồ ngay cả cơm tối cũng không ăn, ba chân bốn cẳng chạy đến bên ngoài nơi Tiểu Hoàng bị giam giữ, tại một vị trí cao xa xa phóng mắt dõi theo.



Đèn trong phòng Tiểu Hoàng được thắp sáng, cửa sổ cũng mở rộng, Tư Đồ liếc mắt nhìn, chỉ thấy Tiểu Hoàng im lặng ngồi bên bàn đọc sách, bên cạnh bày một mâm quả vải tươi, tất thảy đều đã được bóc vỏ một nửa rất cẩn thận. Tiểu Hoàng vừa lật sách, vừa nhón một quả vải cho vào miệng, xem chừng tâm tình không tệ lắm. Tư Đồ thở phào nhẹ nhõm, ngày mai còn có đại sự phải làm, đêm nay ắt còn nhiều việc phải chuẩn bị, thế nên hắn muốn quay về. Nhưng rồi hắn chợt nghĩ ra việc gì đấy, cảm thấy có đôi chút kỳ lạ.



Tiểu Hoàng sợ nhất là bị lạnh, lúc này khí trời không nóng bức, vậy y cần gì giữa đêm khuya lại mở cửa sổ thế kia. Còn nữa, tiểu hài tử sao lại đổi sang y phục trắng rồi? Là muốn để mình thấy y hay là…



Trong lòng Tư Đồ nảy sinh mối nghi hoặc, lại nhớ tiểu hài tử đến quắt quay. Đêm nay thà rằng hắn không ngủ, cũng phải đi liếc nhìn người kia một lần mới an tâm. Nghĩ là làm, hắn liền phi thân xuống nóc nhà, thân hình nháng một cái đã lách ngay vào phòng, nhẹ nhàng khép cửa sổ lại.



Tiểu Hoàng thấy một bóng đen tiến vào phòng, biết là Tư Đồ đến…Y đoán được đêm nay Tư Đồ sẽ đến gặp mình, thế nên mới cố ý mở cửa sổ ra, những muốn để hắn từ xa nhìn mình là được rồi, chẳng cần tiến vào làm gì. Dù sao thì Tư Đồ bận rộn rất nhiều việc, mấy ngày này lại là thời điểm mấu chốt…



“Tiên Tiên!” – Tư Đồ bước đến bên bàn, hôn lên gương mặt Tiểu Hoàng một cái, cảm giác có hơi chút lành lạnh, liền trách – “Trời lạnh như thế mà cũng không biết đóng cửa sổ lại.”



Tiểu Hoàng có hơi hốt hoảng, giương mắt nhìn Tư Đồ một thân gió bụi, biết hắn chắc chắn đã bôn tẩu cả một ngày dài, liền nhỏ giọng nói – “Ngày mai huynh còn có đại sự phải làm mà, mau sớm trở về nghỉ ngơi đi.”



Tư Đồ nhướn mi, cầm chén trà ấm Tiểu Hoàng đặt trên bàn, uống một ngụm – “Ta không thấy ngươi thì không ngủ được, ngươi để cho ta nhìn ngươi thêm chốc lát đi.”



Tiểu Hoàng mỉm cười, cúi đầu thổi tắt nến.



Tư Đồ hơi giật mình hỏi lại – “Sao vậy?” – Tiểu Hoàng túm lấy cổ tay áo, thấp tiếng giải thích – “Bên ngoài đều có thủ vệ, nếu nhìn thấy có đến những hai bóng người…”



“A…” – Tư Đồ bật cười, cúi đầu hôn nhẹ lên đôi gò má Tiểu Hoàng – “Ta còn nghĩ là ngươi chủ động mời ta làm chuyện gì ấy chứ, thế nên mới thổi tắt nến.”



Tiểu Hoàng chợt thấy trong lòng bất an, tự nhủ thầm không thể để cho Tư Đồ phát hiện ra việc gì, liền cười nhạt bảo – “Huynh mau về nghỉ ngơi đi thôi. Ngày mai…còn có việc mà.”



Tư Đồ bị Tiểu Hoàng đẩy về phía cửa sổ, bất đắc dĩ phải xuống nước van nài – “Ngươi để cho ta ở đây một lát nữa thôi, ta sẽ đi ngay ấy mà.”



Tiểu Hoàng khổ sở nghĩ thầm bản thân mình sao lại có thể không muốn Tư Đồ ở lại cùng mình thêm chốc nữa, nhưng với tính tình của Tư Đồ thì…– “Huynh…đợi ba hôm nữa đi, ba hôm nữa thì ta về rồi.”



Tư Đồ hết cách đành xuôi theo – “Thôi được rồi…Ta còn có thể không đi sao?” – vừa nói vừa đưa tay xoa hai gò má tiều hài tử – “Chính ngươi phải cẩn thận đấy, đợi đến mai ta xong việc sẽ lại đến thăm ngươi.”



“Ừm!” – Tiểu Hoàng gật đầu, tiễn Tư Đồ đến bên cửa sổ.
Những chiếc bóng trên mặt cửa vơi dần đi, rồi biến mất, như thể vở tuồng cuối cùng cũng khép màn. Tiểu Hoàng chậm rãi đứng dậy đi đến bên cửa, “kẽo kẹt” một tiếng, cửa mở ra.



Đầy khắp trong viện đều là xác người, dù rằng trời mưa to tầm tã cũng không sao rửa hết mùi máu tươi nồng đậm xộc đến. Ở giữa màn mưa là Tư Đồ máu bết toàn thân, hắc y ướt đẫm nước mưa, đôi mắt đỏ ngầu hiện diện trên gương mặt trắng bệch, toàn thân toát lên một vẻ tà ác không nói nên lời. Hắn đứng giữa những cỗ thi thể, nét mặt không chút thay đổi, cứ thế quay đầu lại, nhìn thấy Tiểu Hoàng đang đứng ở cửa.



Hai người đối diện mà không nói lời nào, bốn phía chỉ có tiếng mưa rơi rào rạt. Và rồi Tiểu Hoàng chợt nghĩ đến ngày mưa hôm ấy trên Hạc Minh Sơn. Hôm ấy trời cũng mưa, Tư Đồ đã bước đến trước mặt y, ngồi xổm xuống, dùng tay vắt nước trên vạt áo cho y, còn ngẩng lên hỏi y rằng – “Có lạnh hay không…”



Thật lâu sau đó, Tư Đồ thu hồi đao lại, xoay đầu thản nhiên bảo – “Ta là quỷ, ngươi là tiên…Từ đó cho đến tận bây giờ đều là ta ép buộc ngươi, ngươi liệu có tình nguyện vì ta chịu đựng hết thảy? Dưới tay ta đã chết biết bao mạng người, chưa từng dám nghĩ đến sẽ có một kết cục tốt, ngươi vẫn cảm thấy có thể theo giúp một ác quỷ như ta cả một đời ư?”



Tiểu Hoàng im lặng nhìn Tư Đồ trong chốc lát, rồi nhấc chân bước đi trong màn mưa, vừa bước vừa cẩn thận tránh đi những xác chết nằm la liệt trên mặt đất.



Tư Đồ thấy Tiểu Hoàng từng bước tiến đến gần, vạt áo trắng như tuyết bị màu máu đỏ vấy lên, chướng mắt đến không nói nên lời.



Tiểu Hoàng đi đến trước mặt Tư Đồ, nhẹ nhàng nâng tay giúp Tư Đồ sửa sang lại tóc tai, lau khô vết máu còn dính trên mặt, ảm đạm cười – “Đừng lo, là quỷ cũng được mà là tiên cũng không sao, dù sao thì chúng ta cũng không phải người mà…Chẳng phải thế sao?”



Tư Đồ chăm chú nhìn người trước mắt mình, ngượng ngùng lui lại, ngẩng mặt bình tĩnh đối diện với Tiểu Hoàng, cảm giác khó chịu trong ***g ngực đột nhiên biến mất, hô hấp đã trở lại bình thường.



Tiểu Hoàng thấy sát ý trong mắt Tư Đồ nhạt đi, Tư Đồ nghiêm chỉnh đứng trước mặt mình, giữa vẻ tà ác lại kèm theo một chút yêu dị, thu hút tầm mắt y đến không sao nói được, bèn đưa tay chạm nhẹ lên mặt Tư Đồ – “Ta thích màu đen.”



Tư Đồ cầm lấy tay Tiểu Hoàng, nhẹ nhàng thở dài một hơi – “Đây là cơ hội cuối cùng của ngươi, nếu ngươi không đi thì sau này sẽ không thoát được đâu. Cho dù là xuống địa ngục thì ta cũng muốn mang ngươi theo cùng.”



Tiểu Hoàng gật đầu đáp – “Chờ qua hết ba năm, nếu còn sống thì chúng ta cùng ruổi ngựa đi khắp thiên hạ, bỏ hết những việc khác.”



Tư Đồ nhìn chằm chằm Tiểu Hoàng trong chốc lát, đột nhiên nhếch môi mỉm cười, đưa tay kéo Tiểu Hoàng xoay người bỏ đi.



Mưa chẳng biết đã ngừng tự bao giờ, hai người rời khỏi tòa biệt viện chất chồng những thi thể, cứ thế chậm rãi đi xa dần.



Tiểu Hoàng nắm chặt tay Tư Đồ mà lòng nghĩ thầm, cho dù huynh có là ác quỷ Tu la, cho dù cả người huynh mang đầy tội nghiệt, cho dù tay huynh nhuốm đỏ máu tươi, thì ta vẫn muốn cùng huynh đi tiếp con đường này.



Từ xa xa trên một cành cây cao, giữa một ngõ hẻm tối, Tiếu Lạc Vũ và Văn Xương Minh im lặng nhìn theo thân ảnh Tư Đồ và Tiểu Hoàng, càng lúc càng xa.