Hoàng Bán Tiên
Chương 56 : Muôn vàn toan tính
Ngày đăng: 10:16 18/04/20
Màn đêm vẫn tối đen, Tư Đồ kéo Tiểu Hoàng bước trên một con đường, men theo rìa núi gập ghềnh mà đi lên mé trên. Hai người tuy rằng đan chặt mười ngón tay vào nhau, nhưng lại không ai nói gì. Mãi cho tới khi lên đến đỉnh núi, Tư Đồ lại đánh một đường vòng, không vào Hắc Vân Bảo mà lại đi về phía hậu sơn.
“Đến hậu sơn sao?” – Tiểu Hoàng hỏi.
Tư Đồ gật đầu, thản nhiên đáp – “Vẫn còn muốn đi tiếp.”
Tiểu Hoàng bèn im lặng đi theo Tư Đồ ra mé hậu sơn.
Phía sau núi của Hắc Vân Bảo nom như là một kho lương thực rất lớn, thu hoạch từ các thửa ruộng bậc thang ở lưng chừng núi. Lương thực, thực phẩm, hoa quả, còn có cả cá, đều được các huynh đệ của Hắc Vân Bảo tự mình sản xuất tại đây. Tuy rằng lúc này đương lúc tối trời, nhưng phong cảnh điền viên vẫn hiển hiện rõ ràng, trong không khí tràn ngập hương cỏ xanh ngan ngát, còn có cả những tiếng côn trùng rả rích trong từng bụi cây.
Tiểu Hoàng vừa đi vừa nhìn, gió đêm hây hây thổi, cảm giác thư thái chợt ùa về.
“Tiếp theo phải làm sao đây?” – Tư Đồ đột nhiên thấp giọng hỏi Tiểu Hoàng, trong giọng hàm chứa ý xin lỗi. Cũng bởi vì hắn nhất thời nổi giận nên khiến toàn bộ kế hoạch của Tiểu Hoàng hỏng bét hết rồi.
Tiểu Hoàng ngước mặt lên nhìn hắn, giả vờ tức giận mà nói – “Thế huynh nói thử xem.”
Tư Đồ có hơi uể oải, nhẹ nhàng túm lấy một lọn tóc của Tiểu Hoàng – “Không biết mới hỏi ngươi chứ.”
Tiểu Hoàng kéo tóc trở lại, trừng mắt liếc Tư Đồ một cái – “Kỳ thật cũng chả sao cả, kế hoạch vẫn có thể tiếp tục thôi.”
“Vẫn còn có thể tiếp tục sao?” – Tư Đồ giật mình – “Đại hội anh hùng ngày mai vẫn y theo kế hoạch mà tiến hành?”
“Ừm!” – Tiểu Hoàng gật đầu – “Nhưng sau đó phải có chút thay đổi.”
“Thay đổi như thế nào?” – Tư Đồ hỏi.
“Huynh không thể hợp tác với Thụy Vương nữa rồi.” – Tiểu Hoàng nói.
Tư Đồ khẽ chau mày, thanh âm lạnh lùng thốt lên – “Kẻ động đến ngươi là lão ta phải không?”
Tiểu Hoàng trầm mặc chốc lát rồi gật đầu.
“Có điên mới hợp tác với lão già đó.” – Ánh mắt Tư Đồ trở nên sắc lạnh – “Ta bây giờ phải đi làm thịt lão.” – Nói xong liền xoay người trở về lối cũ.
“Huynh đừng xúc động quá.” – Tiểu Hoàng kéo tay ngăn Tư Đồ lại – “Còn chưa đến thời điểm đâu.”
Tư Đồ trừng mắt – “Ai thèm quan tâm có đúng thời điểm hay không chứ?”
Vân Tứ Nương lao đến ôm chầm Tiểu Hoàng, hôn mấy cái – “Thật tốt quá rồi, bang chủ đã cứu ngươi ra rồi? Là ai bắt ngươi? Có ai dám khi dễ ngươi không, Tứ Nương sẽ giúp ngươi giết hắn.”
Tiểu Hoàng nhịn không được cười – “Là Thụy Vương bắt ta đấy, đã không còn việc gì nữa, Tư Đồ đã cứu ta ra rồi còn gì.”
“Ngươi làm sao mà bị bắt đi thế, mấy tên thủ vệ bộ ăn không ngồi rồi hết cả sao?” – Vân Tứ Nương vẫn chưa nguôi giận.
Tiểu Hoàng thoáng chần chờ đôi chút, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Ngao Thịnh ở đằng xa, thấy nó hoảng hốt đứng tại chỗ, trên trán đầy mồ hôi. Dù sao cũng vẫn chỉ là một tiểu hài tử, cũng còn biết sợ đấy mà.
“Là do ta không tốt thôi.” – Tiểu Hoàng nhẹ nhàng cười – “Ta không nên chạy loạn khắp nơi như thế.”
Ngao Thịnh sửng sốt, có hơi chút hoang mang ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Hoàng, trong mắt đầy hồ nghi.
“Ngao Thịnh, ngươi làm sao vậy?” – Tư Đồ đột nhiên giương mắt nhìn Ngao Thịnh – Sắc mặt sao lại khó coi như thế?”
Ngao Thịnh chợt có cảm giác lạnh toát sống lưng. Trên đời này nó sợ nhất chính là Tư Đồ, mà bây giờ nó cũng không biết Tư Đồ và Tiểu Hoàng đang hát vở tuồng nào nữa. Tiểu Hoàng đã nói cho hắn biết chưa, hay là Tư Đồ vẫn chưa biết gì? Chiếu theo tính tình của Tư Đồ, thì nếu Tiểu Hoàng nói hắn biết y bị bắt là do mình bán đứng, thì Tư Đồ chắc chắn sẽ không bỏ qua cho nó…Hay là Tiểu Hoàng chưa nói thật.
“Mới rồi Ngao Thịnh bảo nó không khỏe.” – Vân Tứ Nương đáp thay – “Đi vào trong nằm nghỉ một lát đi. Nhìn sắc mặt ngươi khó coi như thế, ta bảo Mộc Lăng đến xem ngươi thế nào.”
“Không cần…” – Ngao Thịnh cười gương hai tiếng, lại nghe Tiểu Hoàng bảo – “Để ta bắt mạch cho ngươi vậy.” – Vừa nói vừa bước đến dắt một kẻ đang cứng đờ cả tay chân là Ngao Thịnh cùng đi vào phòng. Tư Đồ và Vân Tứ Nương ở lại trò chuyện với nhau.
Vào đến phòng, Ngao Thịnh ngồi xuống, Tiểu Hoàng bước đến bắt mạch cho nó – “Không có bệnh nặng gì đâu, yên tâm…”
Ngao Thịnh cảnh giác nhìn Tiểu Hoàng, hạ giọng hỏi – “Trong hồ lô ngươi đến tột cùng đang bán thuốc gì hả?”
Tiểu Hoàng nhìn nó trong chốc lát, rồi cười bảo – “Tuổi ngươi còn nhỏ, ta không so đo với ngươi đâu.”
“Ngươi có biết ta là ai không?” – Ngao Thịnh mở to hai mắt, hung hăng nhìn Tiểu Hoàng.
“Đoán được chút ít.” – Tiểu Hoàng thu tay về, thản nhiên nói – “Nhưng không xác định chắc chắn.”
“Ây dà…” – Ngao Thịnh cười lạnh – “Vậy ngươi tốt nhất mau nói cho Tư Đồ biết đi, sau đó giết ta, bằng không ta cũng sẽ không tha ngươi đâu.”
Tiểu Hoàng giật mình, nhìn Ngao Thịnh hồi lâu, sau đó mới hỏi – “Ngươi…đúng thật à?”
“Đúng vậy!” – Ngao Thịnh hất mặt lên, lạnh lùng nói – “Đúng là ta đấy! Cho nên đời này người ta hận nhất, chính là ngươi.”