Hoàng Bán Tiên

Chương 58 : Thiên trường địa cửu

Ngày đăng: 10:16 18/04/20


Đại hội anh hùng lần này là tên là bọn người trong giang hồ đặt cho. Nếu chiếu theo tính cách của Tư Đồ thì phải gọi là Đại hội buồn chán mới đúng.



Thật sự Mộc Lăng lần này khá là nhọc lòng. Bởi lẽ bọn hào sĩ giang hồ đã trở nên thận trọng, e sợ Hắc Vân Bảo sẽ chăng lưới hốt trọn ổ bọn họ, cho nên Đại hội anh hùng chuyến này đã phải dời ra bên ngoài Hắc Vân Bảo. Ngay ở phía trước khu vực thì cho dựng một lễ đài cao để người ta có thể lên phát biểu, còn ở bên cạnh đài thì cho dựng một trướng bồng cao cao. Tư Đồ nghênh ngang ngồi bên trong, bên cạnh hắn là Tiểu Hoàng đang đọc sách.



Tiểu Hoàng tuyệt nhiên là bị ép phải tới đây. Y thèm vào để tâm đến cái gì mà Đại hội anh hùng này nọ cơ chứ. Có điều Tư Đồ có một thói quen đã bị chiều chuộng đến sinh hư, đó là nếu không có Tiểu Hoàng bên cạnh thì tính tình của hắn sẽ phát sùng vô độ, cho nên các huynh đệ Hắc Vân Bảo lúc nào cũng nhớ rất rõ, rằng phải đặt Tiểu Hoàng bên cạnh mới xong.



Trời dẫu rằng không nóng lắm, nhưng trong trướng cứ ngột ngạt. Tư Đồ hơi có chút bực bội hỏi Mộc Lăng ở ngoài cửa – “Còn chưa hết nữa hả? Nói lâu lắc vậy mà loay hoay cả ngày vẫn chưa xong cho rồi à?”



Mộc Lăng quay lại lườm cho hắn một cái, cũng lười đôi co với hắn nên chỉ nhìn sang Tiểu Hoàng lúc này mới ngẩng lên một chút, như bảo y rằng –––– quản hắn đi kìa!



Tiểu Hoàng giơ tay níu áo Tư Đồ bảo – “Chờ chút đi mà, sẽ chóng qua thôi.” – Vừa nói vừa bóc một quả vải nhét vào mồm Tư Đồ.



Tư Đồ nuốt quả vải xuống bụng xong thì giãn người ra im ắng trở lại. Hắn chớp mắt mấy cái với Tiểu Hoàng mà nói – “Thêm một quả nữa đi.”



Tiểu Hoàng ngoan ngoãn bóc cho Tư Đồ thêm một quả nữa rồi đút vào miệng hắn. Tư Đồ nuốt luôn ngón tay của Tiểu Hoàng, Tiểu Hoàng hốt hoảng giật tay lại đỏ mặt lên. Tư Đồ liếm liếm môi cười rất chi thỏa mãn.



Mộc Lăng thấy thế thì lắc đầu, cái gì mà võ lâm đệ nhất kỳ nam chớ hả, là đệ nhất lưu manh thì có đó. Còn đâu là mặt mũi Hắc Vân Bảo nữa chứ.



Tư Đồ được Tiểu Hoàng dỗ cho dễ bảo trở lại nên cũng chẳng thèm cà kê chi cho ầm ĩ. Chẳng mấy chốc thì mọi người đều tụ về đông đủ. Đại hội anh hùng chính thức bắt đầu.



Mộc Lăng ngoảnh lại liếc Tư Đồ, ý bảo –– Bắt đầu được rồi!



Tư Đồ đứng dậy đi ra khỏi trướng, đến trước mặt của quần hùng võ lâm rồi hướng ánh mắt vọng về bên dưới một chút. Đám đông vốn vẫn xì xầm to nhỏ lập tức im ắng trở lại.



“A…” – Mộc Lăng đến ngồi xuống kế Tiểu Hoàng, nâng chung trà lên hớp một ngụm rồi nói – “Thằng tiểu tử Tư Đồ này tuy rằng lúc thường thì tin không được, nhưng tới thời điểm quyết định rồi thì hắn làm chủ cục diện cũng khá lắm đấy.”



Tiểu Hoàng gật đầu cười, nhỏ tiếng bảo – “Tư Đồ rất lợi hại.”



Mộc Lăng thấy Tiểu Hoàng cười đến là rạng rỡ thì nghiêng người sang nhoẻn cười với y – “Cái này thì kêu là tình nhân trong mắt hóa Tây Thi đó ha?”



Tiểu Hoảng ửng một chút thẹn thùng trên khuôn mặt, lí nhí kêu – “Không có mà…”



Khiến cho Mộc Lăng phải bật cười khanh khách lên. Y dòm ra bên ngoài thấy Tư Đồ đang trừng mắt lườm lườm về mình thì mau chóng im mồm lại.



“Các vị!” – Tư Đồ đi đến đứng trên đài cao, nhìn bao quát xuống quần hùng trong giang hồ. Mặt mũi hắn lạnh lùng mà nói – “Những người kia không phải do Tư Đồ ta giết. Còn về phần là ai, các người tự đi mà hỏi người trong cuộc.” – Nói rồi thì lui về phía sau một bước, ngoảnh sang bên cạnh vẫy vẫy tay.



Trong trướng bồng, Mộc Lăng che miệng nhịn cười, bĩu môi ra với Tiểu Hoàng – “Hắn sảng khoái thật đấy. Ta còn tưởng hắn phải lòe thêm mấy câu khách sáo nữa cơ.”



“Ừ…” – Tiểu Hoàng cũng cười – “Huynh ấy là thế mà.”




“Cẩu nô tài ngươi! – Thụy Vương mắng to – “Cẩu nô tài! Ta…giết ngươi!”



Văn Xương Minh cười nhạt – “Bây giờ trông lão không khác con chó chết rồi là bao, còn muốn giết ai đây?!” – Nói rồi, vung tay chém xuống, cắt đứt toàn bộ gân tay gân chân của Thụy Vương



“A a a a a a a!” – Thụy Vương đau đến mức hầu như ngất đi. Văn Xương minh thò tay vào trong áo Thụy Vương, moi suất ấn ra giữ rịt vào lòng mình, cười mà nói – “Để ta giữ cái này cho lão trước… Lão cứ ở yên đây đợi, ta phái người đi thông báo cho Tư Đồ, bảo với hắn rằng nơi đây có một phần hậu lễ dành cho hắn.”



Thụy Vương trừng lớn hai mắt, lắc đầu – “Mi giỏi, mi quả nhiên giỏi lắm… Ha ha…Vô độc bất trượng phu… Thật là hiểm độc, lòng dạ rắn rết thủ đoạn… Ha ha ha.”



Văn Xương Minh mắt lạnh tanh nhìn lão, nhổ một bãi nước bọt rồi quay người lại cởi ngựa ra khỏi cỗ xe. Y quay lưng lên ngựa, hãy còn nghe tiếng Thụy Vương đang ha hả cười trên nền đất. Mồm lão nói – “Ta là cóc nhái, còn mi là gì?… Ha ha… Mi chưa từng vọng tưởng hay sao?! Ha ha… Con quỷ sống như mi lại đi yêu tiểu thần tiên kia, ta không có kết cục tốt vậy thì ngươi cũng không có đâu… Ta sẽ chờ xem mi kết thúc làm sao!! Ta sẽ chờ xem!!!”



Văn Xương Minh thúc ngựa xa ra mấy bước, kéo đầu ngựa ngoảnh lại nhìn Thụy Vương đang nằm sóng soài giữa máu me bết cùng bùn đất. Giọng y thản nhiên – “Kết cuộc này cả ta và lão đều đáng có. Ta chẳng cầu được tốt đẹp hơn lão. Lão cứ việc chống hai mắt cho to lên, ở dưới mười tám tầng địa ngục mà nhìn đi. Một ngày kia ta cũng xuống dưới đó, chúng ta khi ấy gặp lại nhau!” – Nói rồi, vung roi quất ngựa, ngựa ***g lộn giương chân, hí dài một tràng rồi lao đi cuồn cuộn.



Thụy Vương hãy còn ở ngay tại chỗ, miệng lão lẩm bẩm, nghe chừng như là “Báo ứng, ác quỷ” gì đó.



Chẳng bao lâu sau, từ phía xa cất lên tiếng gió ràn rạt thổi… Là tiếng tay áo bị gió thốc qua phần phật tung bay. Thụy Vương cảm nhận được đằng sau lão có ai đó, nhưng lão không thể quay đầu lại nhìn.



Tư Đồ vừa nhận được một mảnh giấy, viết rằng mé sau núi có một phần đại lễ dành tặng cho hắn. Cho nên, hắn đến đây nhìn xem, nào có ngờ đâu vừa đến đã trông thấy một lão Thụy Vương sống dở chết dở. Hắn có hơi giật mình, nhưng tức thì liền hiểu rõ nguồn cơn. Tư Đồ thầm lắc đầu, Tiểu Hoàng quả nhiên không nói sai. Một kẻ như Thụy Vương lý nào lại có kết cuộc tốt đẹp của một kẻ đứng dưới một người mà trên cả vạn người? Đến cuối cùng, lão cũng chỉ là một thân tướp máu dớp dúa trong bùn đất mà thôi.



Tư Đồ cũng chẳng buồn ngó đến biểu hiện của Thụy Vương khi lão đối diện với mình. Hắn đã nhiều lần nghĩ đến sẽ phải bầm thây lão ra thành vạn mảnh. Nhưng cái kẻ trước mắt kia lại có bộ dáng điên điên khùng khùng, vô cùng thê thảm, ấy vậy nhưng vẫn không hề gợi lên trong lòng hắn chút hả hê nào. Hắn chỉ khẽ thở một hơi dài rồi xoay lưng bỏ đi. Giờ đây, trí óc của hắn chỉ chứa đầy một hình ảnh, đấy là khuôn mặt tươi cười đến là đáng yêu của tiểu hài tử ấy, chứ không phải là loại hình ảnh nhơ bẩn này.







Tại Hắc Vân Bảo, đèn hoa đã chăng, thiệp viết chữ hỉ đã dán đỏ thẫm tường. Tuy chỉ là những thứ rất bình thường, nhưng khiến người nhìn vào đều thư thái.



Tư Đồ nhanh chân lủi vào trong phòng, thấy ở ngoài cửa Mộc Lăng đang gấp rút đến độ cuống cuồng. Y vừa thấy hắn chạy vào từ phía xa đã cất giọng mắng – “Nhà ngươi muốn chết hử? Còn không mau thay y phục nhanh lên? Hỷ sự bị chậm trễ hết rồi kia kìa, nhà ngươi đã chết toi ở đâu thế hử? Qua thêm canh giờ nữa là hỏng bét hết, coi chừng đấy, khéo Tiểu Hoàng cóc cần ngươi nữa bây giờ!”



Tư Đồ chỉ cười rồi chạy ào vào trong phòng, chỉ thấy Tiểu Hoàng đã đổi y phục thành toàn thân màu đỏ thắm cũng đang sốt ruột đến mức đứng ngồi chẳng yên. Y vừa thấy hắn vào đã bước đến, trong tay cầm hỉ phục của Tư Đồ, vừa cởi tà áo ngoài của hắn vừa giận dỗi – “Huynh làm ta sốt ruột chết mất, còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì nữa…”



Lời còn chưa dứt, tay đã bị Tư Đồ nắm lấy.



“Tiên Tiên, ta có lời muốn nói với ngươi.” – Tư Đồ cầm lấy bàn tay Tiểu Hoàng, cúi xuống đăm đăm ngắm nhìn lễ phục màu đỏ sẫm trên toàn thân y, tiểu hài tử trông cứ như là tiên vừa mới sa xuống trần đời.



Tiểu Hoàng có vẻ khẩn trương. Y ngước mắt lên nhìn Tư Đồ, nhỏ tiếng mà hỏi – “Gì cơ?”



Tư Đồ ắng lặng mãi một lúc, rồi mới nhoẻn cười nghiêm chỉnh bảo rằng – “Ta thật lòng thích ngươi lắm, có thể thành thân với ngươi là chuyện tốt đẹp nhất trong đời của Tư Đồ ta. Bây giờ chúng mình đã được bên nhau rồi, nhưng ta vẫn sẽ nắm tay ngươi cả đời, mỗi một ngày qua đều khiến cho ngươi vui vẻ, tuyệt đối không để ngươi phải chịu dù nửa phần ủy khuất.”



Y ngốc lăng ra mà nghe Tư Đồ nói cho dứt lời, rồi ngó thấy gã Tư Đồ ấy vậy mà hiếm có dịp vừa vội vã thay y phục vừa đỏ lựng mặt mũi lên. Thế rồi Tiểu Hoàng đỏ hoen khóe mắt.