Hoàng Bán Tiên

Chương 59 : Động phòng hoa chúc

Ngày đăng: 10:16 18/04/20


Thành thân là một lễ nghi rườm rà hết sức. Chuyện chăng đèn kết hoa, trống chiêng rộn rã tất nhiên phải có rồi. Cũng vì là do hai người nam tử thành thân, thế nên không có khăn đỏ, chỉ có hai tân lang quan nhi mặc hỉ phục màu đỏ thắm mà thôi.



Tiểu Hoàng vận y phục đỏ hết toàn thân, càng khiến cho dáng vẻ vốn đã thanh tú trắng noãn càng thêm mềm mại đáng yêu, khiến người ta phải nhìn không rời mắt.



Tư Đồ cởi bỏ bộ hắc y trên người rồi thì sát khí có bớt đi mấy phần, có điều bộ dáng đỏ rực của hắn nom có gì đó hoạt kê. Hơn nữa, cũng hiếm có dịp gã cứ dúm dó bất an, chỉ biết níu chặt lấy cánh tay Tiểu Hoàng không chịu buông ra.



Rảo hết mấy vòng trong lễ đường, uống vài chén rượu, Tư Đồ cùng Tiểu Hoàng đã bị mấy vị phó bang chủ đẩy mạnh vào trong tân phòng, đóng cửa lại.



Hai người trong tân phòng, mắt to mở tròn nhìn mắt nhỏ, hết nửa buổi trời cũng chẳng nói với nhau được câu nào.



Mãi lâu sau, chính Tư Đồ mở miệng trước – “Tiếp theo phải làm sao đây?”



Tiểu Hoàng hấp háy mắt – “Làm sao là làm sao?”



“Động phòng đó…” – Tư Đồ kéo hết mấy thứ tơ hồng đai đỏ nhằng nhì trên người hắn xuống rồi hỏi Tiểu Hoàng – “Làm sao mà động bây giờ?”



Tiểu Hoàng hơi rụt tay áo của y lại, lí nhí bảo thầm – “Ta cũng có biết đâu chứ, ta có động qua khi nào đâu.”



“Ngươi đọc nhiều sách như vậy mà cũng không biết động phòng là động làm sao hử?” – Tư Đồ hỏi.



“Ai…Ai đi đọc loại sách đó chứ.” – Tiểu Hoàng đến bên giường ngồi xuống, thấy trên bàn có một bình rượu. Tư Đồ vỗ vỗ trán – “Thôi được, uống rượu giao bôi trước đã!” – Vừa nói vừa đi đến bên cạnh bàn, rót hai chung rượu ra rồi đi đến bên giường đưa cho Tiểu Hoàng một chén.



Tiểu Hoàng đón lấy, hai người họ vươn tay ra mà làm kiểu nào cũng không thể quấn vào nhau cho được. Tư Đồ nổi sùng, trực tiếp uống cạn một chén, chồm người qua ôm lấy Tiểu Hoàng dùng miệng rót rượu trực tiếp vào miệng y. Tiểu Hoàng lập tức mặt đỏ bừng bừng, đẩy Tư Đồ một cái – “Huynh…sao huynh làm vậy?”



“Chẳng phải bảo là giao bôi còn gì? Mà có nói là giao bằng cách nào đâu, thôi giao theo cách của ta cho chắc ăn!” – Tư Đồ cười ha hả mà nói, lại nghiêng qua hôn Tiểu Hoàng một cái, rồi liếm liếm khóe môi, cười tươi hả hê lắm lắm.



Tiểu Hoàng có chút ngượng ngùng. Tư Đồ đặt chén rượu xuống rồi ngồi xuống bên cạnh Tiểu Hoàng, thấp giọng hỏi – “Tiên Tiên, có vui không nào?”



Tiểu Hoàng mở tròn mắt, nhẹ gật đầu rồi nhỏ giọng đáp – “Ừm, vui lắm.”



“Có thật không đấy?” – Tư Đồ nghiêng người qua hôn lên khuôn mặt bầu bĩnh của y một cái – “Sau khi thành thân rồi thì sẽ càng thân mật hơn đó.”



Tiểu Hoàng đỏ mặt gật đầu, mỉm cười mà không nói gì.



Tư Đồ thấy Tiểu Hoàng ngay cả nửa ý chối từ cũng chẳng có, trong lòng hắn thoải mái. Hắn ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nâng chân Tiểu Hoàng lên, cởi hai chiếc hài màu đỏ khỏi chân y rồi nắm lấy bàn chân trắng nõn mà nhéo nhéo.



Tiểu Hoàng rụt chân lại, thụt lùi vào bên trong giường.
Tiểu Hoàng đương lúc mơ mơ tỉnh tỉnh cảm thấy Tư Đồ đã rút ngón tay hắn ra ngoài. Y thở phào nhẹ nhõm, chẳng dè đâu nơi cánh mông lại cảm thấy có một thứ gì đó nóng hôi hổi xen vào, đặt ở nơi huyệt khẩu từ lâu vì tác dụng của dược vật mà hơi khẽ nhếch lên của Tiểu Hoàng.



“Ưm…” – Tiểu Hoàng không ngốc, tích tắc đã hiểu ra rằng thứ ấy là cái gì. Y xấu hổ vùi hết cả mặt mũi vào đệm chăn.



“Tiên Tiên, ngước đầu lên nào!” – Tư Đồ hạ giọng bảo – “Ngoan, hít sâu vào!”



Tiểu Hoàng không buồn để ý, vẫn giữ khư khư trong chăn lắc đầu.”



“Ngoan!” – Tư Đồ hôn lển cổ Tiểu Hoàng, nhẹ nhàng về phía trước một chút, dục vọng nóng cháy của hắn tức thì tiến vào một ít.



“Ưm…” – Tiểu Hoàng kinh hoảng ngước đầu lên, Tư Đồ đã che chắn trước mắt y lại, không cho y chui vào trong chăn nữa. Hắn nắm lấy bàn tay ghì siết đệm giường của y, nỉ non – “Ta…ngươi thả lỏng đi…Tiên Tiên…” – Vừa nói, vừa chậm rãi đẩy về phía trước thêm mấy phần.



“Ưm…” – Tiểu Hoàng cắn mu bàn tay của Tư Đồ một cái. Đau thật đấy, bây giờ thứ đang vào trong còn to hơn ngón tay nữa, lại nóng đến phát bỏng, đau quá đi mà!



“Tiên Tiên, có đau không?” – Tư Đồ thấy sắc mặt Tiểu Hoàng trắng bệt, còn hai bên thái dương đều ứa mồ hôi lạnh thì trong lòng vô cùng đau đớn. Hắn đang ở nửa đường, dẫu rằng khó chịu muốn chết đi, thế nhưng một cử động xíu xiu cũng không dám nữa.



Giằng co như thế trong một lúc, rồi có lẽ là do tác dụng của dược vật, Tiểu Hoàng nghĩ bên trong nhột nhạt khó chịu quá. Y co giật thân thể, khi thứ nóng hôi hổi của Tư Đồ trong cơ thể y chạm đến được nội bích thì cơn nhột nhạt ấy lập tức dừng lại. Tiểu Hoàng lại theo bản năng mà co giật.



Lại nghe thấy tiếng rít hơi lạnh của Tư Đồ phía sau. Hắn khẽ hừ một tiếng, nhìn Tiểu Hoàng có chút gì bất đắc dĩ. Hắn nhỏ tiếng hỏi – “Ngươi muốn lấy mạng của ta đó à? Đừng cử động nữa, đợi ta từ từ đi ra.”



Tiểu Hoàng có chút chần chừ nắm lấy bàn tay Tư Đồ, lí nhí kêu một tiếng – “Ngứa…”



“Cái gì?” – Tư Đồ không hiểu – “Ở đâu ngứa?”



Mặt mũi Tiểu Hoàng đỏ như muốn cháy lên. Cả buổi trời ấp úng xong rồi y mới dùng giọng nói lí nhí như muỗi kêu mà bảo – “Ở bên trong…”



Tư Đồ nghe thấy rõ mồm một, hắn nghi hoặc chẳng tin nhìn vào Tiểu Hoàng, hồi lâu sau mới nói – “Vậy…ta có thể không cần ra ngoài sao?”



Tiểu Hoảng đỏ mặt, nửa buổi sau mới gật đầu.



“Vậy còn…đi vào thì sao?” – Tư Đồ cúi xuống mỉm cười hỏi



“…Ưm…” – Tiểu Hoàng im ắng một hồi lâu sau lại mới gật đầu – “…Nha a…”



Tư Đồ đẩy người mạnh mẽ về phía trước, toàn bộ vào hết bên trong…