Hoàng Bán Tiên

Chương 70 : Nhân khi rảnh rỗi

Ngày đăng: 10:16 18/04/20


Mang lý thâu nhàn



“Rốt cuộc là y làm sao thế?” – Tư Đồ nóng nảy tới mức bốc khói đỉnh đầu rồi cứ lẩn quẩn mãi sau lưng Mộc Lăng – “Nhà ngươi đã bốc thuốc chưa? Ngươi không phải thần y đó sao? Đã hai ngày qua rồi vì sao lại không khá hơn chút nào?”



Mộc Lăng trợn mắt lên ngó trời – “Ta là thần y chớ không phải thần tiên, nhà ngươi tưởng rằng ta hốt đại một thang thuốc là trị bệnh gì cũng được hửm? Bệnh tới nhanh như núi đổ mà bệnh đi chậm như kéo tơ ngươi có biết không?”



“Không biết!” – Tư Đồ trợn mắt – “Thế nào thì thế, ngươi trị không hết được cho y thì là đồ lang băm!”



“Tư Đồ Ngận Suất!” – Mộc Lăng nổi giận – “Ta nhịn ngươi lâu lắm rồi đấy nhé. Ai bảo nhà ngươi thường ngày không biết kềm chế mà miệt mài quá độ, Tiểu Hoàng còn nhỏ ngươi có biết không hả?”



“Sinh hoạt phu thê hiển nhiên không có không xong, nếu không thì thành thân để làm gì?” – Tư Đồ tiếp tục trợn trừng – “Ngươi đừng có mà đi ngoài không được thì trách cái hầm cầu![1] Đồ lang băm!”



“Ngươi dám nói lão tử là lang băm?!” – Mộc Lăng vung tay hất đổ chiếc bàn, xong rồi xắn tay áo lên – “Lão tử liều mạng với ngươi!”



Tư Đồ nhếch chân mày – “Ngươi mà đụng vào ta được sao? Hơn nữa, ta còn phải giữ cái mạng nhà ngươi để cứu Tiên Tiên. Đợi khi cứu được người rồi thì ta giết chết ngươi!”



“Đã bảo là y đã phải vất vả lâu ngày nên sinh bệnh, cần từ từ điều dưỡng!” – Mộc Lăng rống to – “Thuốc chỉ có thể điều trị chứ không thể nào chữa lành ngay lập tức, ngươi có thông được hay không?!”



Tư Đồ bĩu môi – “Cái gì mà điều với chả dưỡng? Ngươi nhìn y đi, yếu ớt cứ như là… A.” – Tư Đồ bất thình lình vỗ vỗ đầu – “Ngươi nói, có phải Tiên Tiên có thể nào đã có hay không?!”



…Im lặng một hồi sau, rồi thấy Mộc Lăng cầm cái khay quất vào mặt Tư Đồ – “Có cái đầu nhà ngươi! Bộ t*ng trùng vào óc à? Nam nhân sao lại có được?!”



“Trời sanh ta mạnh mẽ mà!” – Tư Đồ rờ rờ cằm – “Với cả, Tiên Tiên cũng là thần tiên, nói không chừng…Chao, nếu là con gái thì đặt là Tư Đồ Tiên, con trai thì kêu là Tư Đồ Hoàng.”



Khóe miệng Mộc Lăng méo xệch, y nhìn hắn chằm chằm hồi lâu rồi lại tuôn thêm một câu – “Chính ngươi nên đổi tên lại thành Tư Đồ Hạ Lưu mới hay nhất đó!” – Nói đoạn rồi đùng đùng nóng giận bỏ đi, nhưng cũng không quên quay đầu lại nhắc nhở – “Mấy ngày nay ngàn vạn lần ngươi không thể…”



“Xéo mau đi!” – Tư Đồ phe phẩy tay đuổi y – “Còn cần ngươi nói à? Tưởng ta là cầm thú chắc?”


“Ừ nhé.” – Tiểu Hoàng gật đầu rồi mãn nguyện nhoẻn cười.



“Nhạc phụ đại nhân có nhắc tới ta không?” – Tư Đồ hào hứng, nhích lại gần hỏi thêm.



Tiểu Hoàng bị hắn chọc cho mỉm cười – “Người chỉ nói có mấy câu thôi, nhưng mà cuối cùng thì cũng có nói rằng, huynh rất tốt…Sau đó thì ta thấy người ra đi cùng với ai đó. Kẻ kia có gì đó giống huynh.”



“Vậy à?” – Tư Đồ chớp mắt – “Lẽ nào là cha ta? Sai rồi, lão già ấy đã ngỏm từ mấy chục năm trước còn đâu.”



“Huynh lại nói bậy!” – Tiểu Hoàng bất đắc dĩ – “Ta đang nói, người kia cũng vận màu đen toàn thân, vóc người rất cao, và nhìn qua thì cũng ấm áp dịu dàng như thế…”



“Ngươi nói ta ấm áp dịu dàng hửm?” – Tư Đồ sướng rơn giữ lấy Tiểu Hoàng – “Tiên Tiên, gần đây ngươi rất chủ động đó!”



“Ta nghĩ ngươi là ôn thần thì có!” – Từ phía sau có tiếng nói lạnh lùng cất lên. Tư Đồ chợt co giật khóe mi, quay đầu lại nhìn quả nhiên thấy Mộc Lăng đang bưng một bát cháo nóng hôi hổi đứng ở đằng sau nhìn hắn khinh bỉ.



Tư Đồ mau chóng đứng dậy, nâng Tiểu Hoàng lên rồi đặt say lưng y hai lớp đệm để y dựa vào, rồi đón lấy chén cháo từ tay Mộc Lăng để đút cho Tiểu Hoàng.



Đó là một bát cháo cẩu kỷ[2] rất giản đơn, trên mặt có rắc một lớp gừng và hành thái sợi nhỏ, hơi nóng tỏa lên nghi ngút. Khi ngậm trong miệng thì nghe thoảng hương cay và vị ngọt nhẹ, ăn rất dễ chịu.



Tư Đồ chăm chú đút cháo, Tiểu Hoàng chăm chú ăn cháo. Mộc Lăng kéo một chiếc ghế ra ngồi xuống bên cạnh, bảo – “Thám báo từ kinh thành mới trở về báo lại, đoàn nhân mã đến đón Ngao Thịnh đã ra khỏi thành, chưa đến mười ngày nữa là đến được Hắc Vân Bảo rồi.”



Tư Đồ gật gù rồi nhìn sang Tiểu Hoàng, bắt gặp một chút không đành lòng trong đôi mắt y. Hắn hiểu rõ, y đang sợ rằng về sau Ngao Thịnh phải đơn độc đối mặt với những hung hiểm chốn hoàng cung. Hắn sảng khoái bảo – “Đừng lo, ngày mai chúng ta cùng dắt nó tới suối nước nóng. Ngươi dạy nó kế sách, ta dạy nó công phu, tới lúc nó phải về cung thì ta sẽ phái Tương Thanh đi cùng thằng bé.”



“Thật ư?” – Tiểu Hoàng vui mừng quá đỗi, Tương Thanh xưa nay rất biết lắng nghe mà khả năng cũng rất cao, nếu để cho y theo Ngao Thịnh thì thật sự không phải lo lắng gì nữa!



Tư Đồ thấy Tiểu Hoàng tươi cười rạng rỡ thì trong lòng ấm nóng. Hắn nghiêng người sang vênh mặt lên – “Chỉ cần người thích thì cho ngươi mạng của ta cũng được đấy.”



Mộc Lăng bất giác lẩy bẩy, lắc đầu bưng mâm bát ra ngoài rồi thấy da gà nổi hết cả người.