Hoàng Bán Tiên
Chương 71 : Ở trong thạch ốc
Ngày đăng: 10:16 18/04/20
Thạch ốc tiểu khế
Đến buổi trưa hôm sau khi Tiểu Hoàng mơ màng tỉnh dậy, y đã thấy mình không còn ở trong phòng nữa, mà đang ở trong một thạch ốc bày trí rất lịch sự.
“Rốt cuộc cũng dậy rồi hả?” – Bên tai vang lên một giọng nói trẻ con. – “Ngủ gì mà y như heo con…”
Tiểu Hoàng theo bản năng quay nhìn về phía tiếng nói kia, thì thấy Ngao Thịnh đang ngồi trên một chiếc ghế đá cách mình ba bước.
“Thịnh nhi…” – Tiểu Hoàng nhẹ trở người ngồi dậy, thấy thân thể mình đã nhẹ nhõm hơn, chứ không còn nặng nề như hôm qua nữa. Cơn nhức mỏi từ trong xương cốt cũng như nơi các ngón tay cũng đã biến mất, đầu cũng không còn đau, có điều trên người đang nhễ nhại mồ hôi, rất khó chịu.
“Hừ!” – Trông Ngao Thịnh dường như rất chi bất mãn, nó phẩy tay rồi khẽ hừ giọng, chửi nho nhỏ – “Quá vô dụng, coi cứ như là làm bằng đậu hũ ấy, đồ con ma bệnh.”
Tiểu Hoàng có hơi ấm ức. Thằng bé này vì sao lại có thể nói mình như vậy chứ? Dù gì mình cũng là ca ca của nó mà. Thế là y hào hển nói – “Không có, chỉ là bất chợt nhiễm phong hàn thôi…Được rồi, đây là đâu, sao ta lại ở chỗ này?”
Ngao Thịnh nghe câu hỏi của y còn chưa xong thì sắc mặt đã càng trở nên khó coi. Nó rống lên – “Sao ta biết chứ? Ngươi đừng hỏi ta!”
Bấy giờ Tiểu Hoàng mới phát hiện có gì đó không ổn ở Ngao Thịnh, nên mới nhẹ nhàng hỏi – “Thịnh nhi…sao ngươi vẫn ngồi bất động chỗ đó?”
Ngao Thịnh đỏ bừng bừng mặt mũi, giận dữ – “Cái này còn không phải trách ngươi à?! Ta phải ngồi như vậy cả canh giờ đấy!”
“Gì…” – Tiểu Hoàng giật mình, thế rồi lại nghe một tiếng nói vừa mừng vừa sợ từ cửa truyền đến – “Tiên Tiên, ngươi tỉnh rồi à?!”
Tư Đồ mang theo một chiếc hộp đựng thức ăn tức tốc chạy vào, đặt nó xuống bàn rồi mau chóng bước đến sờ vào trán Tiểu Hoàng – “Sao rồi, còn chỗ nào khó chịu không? Ta vừa mới đi lấy thuốc cho ngươi, cũng sẵn tiện lấy luôn mấy món đồ ăn…Tên Đầu Gỗ kia cũng nói rồi, ngươi ăn no bảy phần xong rồi nửa canh giờ sau là uống thuốc.”
Tư Đồ cứ nói liên miên không ngớt, bất đồ nghe thấy tiếng rống lớn của Ngao Thịnh bên cạnh – “Họ Tư Đồ kia, rốt cuộc ngươi muốn gì?! Mau thả ta!”
Tư Đồ trợn trừng – “Nhà ngươi kêu nữa đi, kêu nữa rồi ta treo ngươi lên!”
Tiểu Hoàng sốt ruột, vội vàng kéo tay Tư Đồ lại – “Thịnh nhi làm sao vậy? Sao không thể cử động được?”
Tư Đồ bật cười – “Sao hửm? Nhóc con ghen tị à?”
Tiểu Hoàng lắc đầu – “Không có mà…Ta đang nghĩ, huynh dường như tín nhiệm Tương Thanh nhất.”
“Ừ.” – Tư Đồ mỉm cười – “Trong Hắc Vân Bảo có gian tế.”
Tiểu Hoàng nhìn hắn, không hiểu vì sao Tư Đồ lại đề cập đến chủ đề này.
“Là ai…hẳn ngươi đã biết rồi?” – Tư Đồ hỏi.
Tiểu Hoàng nhẹ gật đầu – “Nhưng mà bây giờ vẫn chưa đến lúc, huynh nên giả vờ như không biết.”
“A…” – Tư Đồ cười nhạt – “Ta hiểu mà.”
“Việc ấy và chuyện huynh tín nhiệm Tương Thanh có liên quan gì?” – Tiểu Hoàng không hiểu.
“Trong Hắc Vân Bảo, những người phát hiện ra gian tế là ai có lẽ chỉ có bốn” – Tư Đồ cười – “Ngươi, ta, Đầu Gỗ, và người còn lại là Tương Thanh. Có một vài việc đương nhiên chỉ có thể giao cho y làm. Ít nhất thì y cũng biết phải tung chiêu thế nào với kẻ kia.”
“Ưm.” – Tiểu Hoàng gật đầu, thế rồi lại nghe giọng cười Tư Đồ cất cao – “Đừng nghĩ những chuyện này nữa. Tắm rửa trước thôi!” – Nói đoạn, hắn buông Tiểu Hoàng xuống – “Đến rồi!”
Hai chân vừa chạm đất, Tiểu Hoàng ngước mắt trông ra mà ngây ngẩn cả người – Suối nước nóng này là lộ thiên ư?!
“Tiên Tiên” – Từ phía sau, Tư Đồ đã bắt đầu ôm lấy quanh hông y, hôn lên vành tai y, thấp giọng nói – “Ta giúp ngươi tắm nhé.”
Mặt Tiểu Hoàng đỏ gay gay, y đẩy cánh tay Tư Đồ đang vịn trên eo mình ra – “Không được…huynh muốn làm…những chuyện kỳ cục. Ta chưa khỏi bệnh đâu.”
Tư Đồ cười – “Suối nước nóng này đã được Mộc Lăng cho rất nhiều thảo dược vào trong. Nhưng nếu chỉ ngâm mình không thôi thì không thể nào hấp thu được hết dược tính…Tên Đầu Gỗ kia còn bảo ta…rằng nên vận động gì đó trong nước, để ngươi đổ mồ hôi ra.”
“Gì…” – Tiểu Hoàng xấu hổ muốn chết, y những muốn trốn đi thì đã bị Tư Đồ ghì quanh cổ, bắt đầu cởi bỏ vạt áo của mình – “Ta còn nghe nói, làm trong suối nước nóng sẽ rất có cảm giác đó…”