Hoàng Bán Tiên

Chương 90 : Giữ sức chờ thời cơ

Ngày đăng: 10:16 18/04/20


Súc thế đãi phát



Chờ đến khi Tư Đồ ăn xong rồi, Tiểu Hoàng cởi hết quần áo bết đầy bụi bặm trên người hắn ra, đẩy vào trong nước nóng. Ngâm mình trong nước rồi, Tư Đồ thư thái thở hắt ra một hơi dài, thấp giọng nói – “Hô… thoải mái quá đi.”



Tiểu Hoàng thấy tội nghiệp, vắt khăn ướt nhẹ nhàng lau người cho Tư Đồ rồi hỏi han – “Có mệt mỏi không?”



Tư Đồ dựa người vào thành bồn tắm, dụi vào bên mặt Tiểu Hoàng nhỏ giọng bảo – “Chỉ biết có mỗi nhớ ngươi, ngoài ra thì cái gì cũng không cảm thấy – lạ thật nhỉ?”



Tiểu Hoàng nghe vậy mà lòng thêm rung động, bèn nói – “Hôm nay huynh ngủ một giấc ở đây đi.”



Tư Đồ nhìn thấy vẻ mặt quan hoài của tiểu hài tử thì hỏi – “Ngươi không sợ bị phát hiện à?”



Tiểu Hoàng trừng mắt lên rắn rỏi nói – “Sợ gì chứ? Chúng ta thành thân rồi, ai mà quản được?”



Tư Đồ cười đến không khép mồm lại được, kéo Tiểu Hoàng sang mà hôn lên.



“Đừng quẫy nữa, nước sắp nguội rồi.” – Tiểu Hoàng lại đẩy Tư Đồ vào trong nước, xắn tay áo múc nước lên cẩn thận gội đầu cho Tư Đồ, bộ dáng rất chăm chú. Tư Đồ hận vì sao mình lại không mọc ra thêm hai cái chân nữa cơ chứ? Sớm sớm đến đây được chút xíu thì tốt rồi.



Tắm rửa xong, Tiểu Hoàng thay y phục sạch sẽ cho Tư Đồ. Tư Đồ có chút buồn phiền – “Ngay cả y phục mà ngươi cũng mang theo?”



Tiểu Hoàng mỉm cười thì thầm – “Ta mang theo hai bộ, lúc huynh không ở đây ta đều giữ… Ưm.” – Nói còn chưa hết đã bị Tư Đồ cúi xuống hôn.



Tiểu hài tử mang y phục của hắn theo bên mình, lúc nhớ hắn thì đem ra nhìn ngắm, lại còn chú tượng đất nhỏ kia, và con thỏ ngọc đeo trên cổ tay nâng niu như bảo bối… Không có một giờ, một khắc nào mà tiểu hài tử không nhớ đến hắn hết.



Tư Đồ cẩn trọng ôm Tiểu Hoàng vào lòng, bước đến bên giường, thả tiểu hài nhi xuống.



Tiểu Hoàng ngước mặt nhìn Tư Đồ, thấy hắn cúi xuống hôn mình nên Tiểu Hoàng nhắm mắt lại, cảm nhận nụ hôn của Tư Đồ đang thả xuống trên gương mặt mình. Y vươn hai tay ra nhẹ nhàng vịn lấy cổ Tư Đồ, kéo hắn đến phía trước mình, ngưỡng lên hôn khuôn mặt hắn.



Tư Đồ mỉm cười cởi áo ngoài của Tiểu Hoàng ra, trầm giọng bảo – “Có nhớ ta không?”



Tiểu Hoàng gật đầu không đắn đo, thì thầm đáp – “Nhớ chứ.”



Tư Đồ cười khẽ, môi bắt đầu hôn lên chiếc cổ mềm mại xinh xắn cả Tiểu Hoàng, dần dần tiến xuống, khi khoan khi nhặt. Tiểu Hoàng khẽ run lên, không biết là do mẫn cảm hay đang hưng phấn. Tư Đồ nom như rất thoải mái khi xoa lên lưng Tiểu Hoàng, thì thầm – “Đừng lo, ta không làm đến cùng đâu.”



Tiểu Hoàng dù có chút xấu hổ nhưng vẫn nói – “Đừng lo mà.. ta không để ý đâu.”



Tư Đồ vẫn cố chấp lắc đầu mà nói – “Ta đã nói từ trước rồi, không mang ngươi trọn vẹn trở ra ngoài, ta tuyệt đối không làm. Chúng ta cùng kiên nhẫn, tính toán chắc chắn được miếng nào thì ăn miếng nấy.”



Tiểu Hoàng dở khóc dở cười đánh hắn một cái, nói – “Có phải cơm đâu mà tính miếng chứ?”



Tư Đồ cười nói – “Ăn ngươi ngon hơn cơm nhiều” – Nói đoạn, hôn lên làn da trắng ngần bên dưới vạt áo Tiểu Hoàng, nụ hôn rất nhỏ nhẹ, lực đạo đã được kềm chế, cứ như sợ rằng y sẽ bị thương.




“Bang chủ…” – Trong mắt Tương Thanh lóe lên niềm vui sướng vì đã lâu không gặp lại, khiến cho Tư Đồ có chút khổ sở, vỗ vỗ vai y và nói – “Ngươi vất vả rồi.”



Tương Thanh mỉm cười, lắc đầu hỏi – “Nghe nói Tứ Nương làm mẹ rồi…cháu bé có khả ái không?”



“Đáng yêu lắm.” – Tư Đồ cười sóng vai cùng Tương Thanh đi về phía trước. – “Không chỉ đáng yêu đâu mà còn đáng sợ nữa, thấy ta thì khóc rống lên.”



Tương Thanh cũng cười – “Thật muốn ngắm một cái quá.”



Tư Đồ liếc nhìn Tương Thanh, nói – “Ngươi chính là phó bang chủ của Hắc Vân Bảo, cũng không phải là không cần ngươi nữa, nếu như ngươi muốn thì lúc nào về cũng được.”



Tương Thanh gật gù, ủ rũ nói – “Thật ra tôi muốn quay về lắm đấy.”



–––



Tiểu Hoàng cùng Ngao Thịnh ngồi xuống, y cảm tưởng như Ngao Thịnh ở trước mặt mình có gì đó xa lạ. Lại nghe thấy tiếng tên tiểu quỷ kia đắc ý cười khì – “Sao huynh còn nhỏ con như vậy? Ta đã cao lớn hơn hẳn huynh này.”



Tiểu Hoàng thấy tính cách của hắn vẫn tinh quái như xưa thì thoáng thở phào ra.



“Gần một năm nay có rất nhiều việc xảy ra, ngày mai còn phải tiến cung diện thánh, chúng ta nhất định phải hợp sức lại.” – Ngao Thịnh nói.



Tiểu Hoàng nhẹ nhàng khoát tay cắt ngang lời Ngao Thịnh – “Đệ đừng gấp, ta có vài việc muốn hỏi đệ.”



“Việc gì?”



Tiểu Hoàng trầm mặc một hồi mới hỏi – “Tương Thanh làm sao vậy?”



Ngao Thịnh đột nhiên im bặt. Một lúc thật lâu sau mới khàn giọng bảo – “Ta không trả y lại cho Tư Đồ đâu.”



Tiểu Hoàng sửng sốt nhìn Ngao Thịnh – “Thịnh nhi? Tương Thanh là một con người độc lập chứ không phải của Tư Đồ, sao lại nói là không trả lại?”



“Ta có nói y không phải người đâu.” – Ngao Thịnh lắc đầu – “Y là người, có điều là người của ta, ta sẽ không để y bỏ đi đâu.”



Tiểu Hoàng càng lúc càng thấy mù mờ. Y thấy Ngao Thịnh xua tay cản lại – “Huynh yên tâm đi, ta không có ức hiếp y, thật ra là y suýt làm ta tức chết thì có.”



Tiểu Hoàng càng không tin hơn nữa. Tương Thanh từ trước đến nay luôn rất hiểu chuyện, sao lại có thể ức hiếp người ta suýt chết chứ?



“Chuyện của y trước hết huynh đừng đả động gì tới cả” – Ngao Thịnh thở dài – “Để sau này tự ta giải quyết lấy…có điều lúc này khẩn cấp nhất là về phía Hoàng thượng. Theo lý mà nói thì đêm nay lão ta sẽ hồi cung, ta rất sợ lão cho tuyên triệu huynh ngay trong đêm.”



Tiểu Hoàng nhẹ nhàng cười, lắc đầu – “Đệ yên tâm, đêm nay ông ta chưa về đâu.”