Hoàng Bán Tiên
Chương 91 : Bộc phát nghi ngờ
Ngày đăng: 10:16 18/04/20
Đêm đó, mã xa của Hoàng thượng trên đường hồi kinh thì bị chặn lại. Chả biết vì mấy hôm trước trời đổ mưa to, hay vì nguyên nhân gì khác mà có rất nhiều tảng đá từ trên sườn núi lăn xuống, chẹn ngang đường.
Hoàng đế ngồi bên trong xe nghe trưởng thị vệ bẩm báo lại rằng – “Ít nhất phải hai canh giờ mới có thể thông đường được ạ.”
Hoàng đế chậm rãi xoay hai quả cầu đá trong tay, gật đầu bảo – “Vậy các ngươi cứ làm đi, trẫm chờ.”
Trưởng thị vệ nơm nớp lui xuống. Hoàng đế ho khan vài tiếng, một kẻ hầu cận vội vàng dâng nước lên – “Hoàng thượng, thỉnh người dùng nước.”
Hoàng đế gật nhẹ, vươn tay đón lấy chén nước nhấp một ngụm, sau đó hỏi nhạt – “Ngươi đã gặp qua thằng bé ấy?”
“Dạ!” – kẻ ấy cúi đầu đáp.
“Có khả ái không?” – lão hoàng đế nhìn chằm chằm vào hai quả cầu trong tay mình.
“Dạ!” – kẻ kia gật lia lịa – “Vô cùng được lòng người khác ạ.”
“Quả nhiên là thế thật sao?” – hoàng đế ngẩng lên, lưng tựa vào tấm đệm – “Năm ấy khi ta gặp nó thì nó hẵng còn nhỏ lắm, bây giờ hẳn đã trưởng thành rồi…Mười chín tuổi à, năm xưa khi gặp y thì y cũng vừa mười chín tuổi, ta vẫn còn nhớ kỹ dáng vẻ của y mà.”
Kẻ hầu cận nhẹ nhàng đỡ vai hoàng đế – “Trí nhớ của bệ hạ thật tốt.”
Hoàng đế mỉm cười, thản nhiên bảo – “Không phải trí nhớ trẫm tốt, mà kẻ ấy thật khiến người ta không thể quên được.”
…
Sau khi cùng Ngao Thịnh trở lại hành cung, Tiểu Hoàng xuống xe, đi theo Ngao Thịnh vào thư phòng. Tiểu Hoàng xem qua mấy quyển sách Ngao Thịnh đương đọc dở chừng, xem cả mấy bản chữ hắn viết, vui mừng nhận ra đệ đệ mình đã trưởng thành nhiều, đối với tình hình hiện giờ có cách lý giải rất độc đáo, phương pháp hành xử cũng mới mẻ. Quả nhiên là một nhân tài hiếm thấy.
“Tư Đồ không đến cùng với huynh ư?” – Ngao Thịnh hỏi Tiểu Hoàng.
Tiểu Hoàng hơi mỉm cười nhưng không đáp, chỉ gọi Ngao Thịnh đến ngồi bên cạnh mình, từ tốn hỏi hắn những chuyện đã xảy ra suốt một năm qua. Ngao Thịnh kể lại tất cả với Tiểu Hoàng, y nghe xong thì gật đầu.
“Hạ Viêm Quảng và Nhị hoàng huynh thời gian gần đây rất an phận.” – Ngao Thịnh nhìn Tiểu Hoàng hơi lo lắng – “Ta cảm thấy bọn họ thật ra là đang chuẩn bị lực lượng. Theo đúng lý mà nói thì năm nay phụ hoàng sẽ thoái vị nhường ngôi cho ta…hẳn họ sẽ không từ bỏ mưu đồ dễ dàng vậy đâu.”
Tiểu Hoàng gật đầu – “Đợi ngày mai tiến cung rồi tính sau…đêm nay đệ nghỉ ngơi sớm đi.”
Ngao Thịnh tiễn Tiểu Hoàng ra cửa, Tiểu Hoàng bảo hắn không cần tiễn, nhưng hắn vẫn đưa y đến tận biệt viện – “Hoàng Hoàng, ngày mai gặp phụ hoàng rồi, có cần chuẩn bị gì không? Ta tiến cung đã một năm nhưng cùng lắm chỉ nhận được thủ dụ của lão thôi…ngày mai là lần đầu tiên ta gặp lão ấy.”
Tiểu Hoàng vỗ vai Ngao Thịnh – “Đừng lo lắng quá, cứ thong dong tự tại thì tốt rồi.”
“Thong dong tự tại?” – Ngao Thịnh tỏ ra không hiểu – “Hiện giờ đầu óc ta cứ trống trơn cả, chả biết phải ứng đối thế nào nữa.”
“Chính như thế mới hay đấy.” – Tiểu Hoàng cười – “Nếu ngay cả đệ mà cũng không biết mình đang suy nghĩ gì thì người khác làm sao đoán ra được.”
Ngao Thịnh sửng sốt, sau đó bật cười tự giễu – “Huynh nói phải nhỉ?” – nói rồi thì cáo từ rời đi.
Tiểu Hoàng chờ Ngao Thịnh đi khuất dáng rồi mà vẫn không vào nhà, chỉ thất thần ngồi một mình ngay sân viện.
Thần Quý cười nhẹ tỏ ra ngại ngùng – “Thái tử nói đùa rồi…Nào, mời vào trong.”
Hai người tuy lòng nghĩ khác nhau nhưng trên mặt ai cũng vẽ ra nét tươi cười cùng bước vào thư phòng của nhị hoàng tử Thần Quý. Sau khi vào phòng, Thần Quý dặn dò người hầu dâng trà, mời Ngao Thịnh ngồi ở ghế trên.
Ngồi xuống nói chuyện được dăm ba câu thì Ngao Thịnh mời Tiểu Hoàng chẩn mạch cho Thần Quý xem thế nào. Thần Quý vốn định từ chối, nhưng Ngao Thịnh lại nửa thật nửa đùa mà bảo rằng – “Đây là lời phụ hoàng dặn dò, chúng ta còn phải trở về bẩm báo kết quả cho người.”
Sắc mặt Thần Quý càng lúc càng khó coi, Tiểu Hoàng mỉm cười bước lên phía trước – “Nhị hoàng tử chớ quá lo lắng, cứ để ta bắt mạch là được rồi.”
Thần Quý gật đầu, đặt tay lên bàn. Tiểu Hoàng ấn tay vào mạch của Thần Quý, trầm lặng theo dõi chốc lát rồi rút tay về, sau đó bảo – “Bệnh tình của Nhị hoàng tử quả thật rất nặng.”
Nét mặt của cả Ngao Thịnh lẫn Thần Quý nhất thời cùng giống hệt như nhau. Ngao Thịnh vội hỏi – “Bệnh tình của hoàng huynh sao rồi?”
Tiểu Hoằng thấy sắc diện Thần Quý đã trắng bệch ra, liền hỏi – “Chẳng hay có phải Nhị hoàng tử đã từng dùng các loại thuốc có tính nhiệt trong một thời gian dài?”
Thần Quý nhướn mày, gật đầu – “Đúng là trước đây có dùng không ít…nhưng đã ngừng hơn cả năm rồi.”
Tiểu Hoàng thở dài – “Chỉ e, đã ăn sâu vào thể tạng rồi.”
Sắc mặt Thần Quý mỗi lúc một trắng thêm – “Vậy…có cách nào chữa được không?”
Tiểu Hoàng ngẫm nghĩ rồi đáp – “Chỉ sợ là…khó lắm.”
Một câu nói ra như thể gáo nước lạnh dội xuống đầu Thần Quý, trong thoáng chốc tay chân hắn trở nên lạnh ngắt hết…Tiểu Hoàng và Ngao Thịnh ngồi thêm một lát, thấy Thần Quý có vẻ không yên lòng bèn đứng dậy cáo từ.
Hai người lên xe quay lại phủ Thái tử, Ngao Thịnh cau mày – “Ta cứ nghĩ hắn giả bệnh, ai ngờ đâu lại là thật.”
Tiểu Hoàng thản nhiên đáp – “Đệ không nghĩ sai đâu, hắn thật sự giả bệnh đấy.”
“A?” – Ngao Thịnh giật mình – “Vậy sao huynh lại bảo bệnh của hắn nặng lắm.”
Tiểu Hoàng lắc đầu cười nhẹ – “Phụ hoàng đệ bảo chúng ta đến xem bệnh cho Thần Quý là muốn vạch trần chuyện giả bệnh của hắn, khơi mào ra chuyện tranh đấu giữa hai bên.”
Ngao Thịnh chợt hiểu ra – “À…huynh bảo hắn bệnh nặng là cố tình để hắn nảy sinh lòng nghi ngờ. Nhưng hắn thật sự mắc mưu dễ dàng vậy sao?”
Tiểu Hoàng gật gù – “Thật ra lúc trước Thần Quý đích thật đã sử dụng nhiều thứ thuốc có hại cho cơ thể hắn, cho nên một năm qua hắn như thế là nhằm để chữa bệnh.”
“Thì ra là thế.” – Ngao Thịnh vỡ lẽ – “Chả trách sao một năm hắn và Hạ Viêm Quảng lại thủ thế như vậy.”
Tiểu Hoàng nhìn Ngao Thịnh – “Đã lâu như thế, Thần Quý hẳn đã mời rất nhiều ngự y trong triều đến chữa trị cho mình.”
Ngao Thịnh cười – “Nhưng dù cho là ngự y nào nói hắn không sao thì hắn vẫn chưa an tâm, đúng không?”
Tiểu Hoàng tựa lưng vào ghế ngồi – “Đúng!”