Hoàng Bán Tiên

Chương 92 : Thoảng như mây khói

Ngày đăng: 10:16 18/04/20


Lúc Tiểu Hoàng trở lại biệt viện thì thấy hơi đau đầu, bèn vào phòng ngồi xuống bên bàn tự day ấn huyệt thái dương của mình, có phần chua xót trong lòng, mà cổ họng cũng rát rạt khó chịu,



“Mệt sao?”



Kỳ thật lúc Tiểu Hoàng nghe được giọng nói cũng nhận ra đấy là Tư Đồ rồi, nhưng vẫn bị dọa cho hết hồn.



“Sao thế?” – Tư Đồ nhanh nhẹn ngồi vào cạnh bên, ôm lấy Tiểu Hoàng đặt lên đùi mình – “Bị dọa à?”



Tiểu Hoàng lắc đầu tựa vào lòng Tư Đồ, ngẩn người ra.



Tư Đồ nhẹ nhàng giúp y day huyệt thái dương – “Sao lại lo lắng như thế?”



Tiểu Hoàng thả lỏng cả người để cho Tư Đồ ôm, Tư Đồ lại sờ sờ cánh tay y hệt như sờ một con mèo nhỏ – “Tiên Tiên, ai làm ngươi sợ nào?”



Tiểu Hoàng càng vùi sâu vào lòng Tư Đồ hơn.



“Ngươi nói cho ta biết đi, lão tử đi giết hắn.” – Tư Đồ gầm gừ – “Ngươi nói xem, muốn hầm chín hay lăn tái?”



Tiểu Hoàng nhịn không được phải bật cười, vươn tay cầm lấy tay Tư Đồ – “Không có việc gì đâu, chỉ là lần đầu tiên gặp hoàng đế nên có hơi lo lắng. Ông ta so với tưởng tượng của ta còn khó đối phó hơn.”



Tư Đồ gật đầu hỏi lại – “Muốn hầm chín hay lăn tái hử?”



Tiên Tiên cười vỗ vỗ hắn, tâm tình cũng tốt hẳn lên.



“Bệnh của hoàng đế thật sự nghiêm trọng.” – Tiểu Hoàng kể – “Xem chừng ông ta sẽ hành động sớm.”



“Có một chuyện ta vẫn chưa hiểu được.” – Tư Đồ hỏi – “Lão ta như thế thì cần chi phải khiến cho hai đứa con tranh đấu đến ngươi chết ta sống, sau đó chính mình cũng chẳng thể kéo dài tính mệnh? Lão ta thật sự muốn gì chứ? Sống ngày yên ổn quá nên sinh nhàm chán à?”



“Ta cũng chỉ đoán thôi, không chắc là đúng, dù sao lòng người khó liệu, ông ta thật sự muốn gì thì chỉ có ông ta mới biết.” – Tiểu Hoàng lắc đầu – “Nhưng đến cả Viên Thần Quý kia cũng không dễ đối phó.”



“Hiển nhiên rồi.” – Tư Đồ bĩu môi – “Sói cha đương nhiên phải sinh ra sói con rồi.”



“Nhưng hình như Ngao Thịnh không để y vào mắt lắm.” – Tiểu Hoàng cọ quậy trong lòng Tư Đồ, chọn cho mình một tư thế thoải mái. Tư Đồ cúi xuống hôn y – “Thằng oắt kia cũng là sói con, nó có từng để ai vào mắt đâu.”



“Không hẳn như thế.” – Tiểu Hoàng cân nhắc lời nói – “Cứ như là nó nắm chắc có cách đối phó với bọn họ vậy.”



“Hửm?” – Tư Đồ không khỏi khen thầm – “Nói thật ra thằng nhóc này chỉ sau một năm đã lột xác, đúng là bất ngờ. Ta nhìn qua thấy công phu nó cũng tiến bộ, chắc là theo Tương Thanh học đấy.”



“Phải rồi, nhắc đến Tương Thanh.” – Tiểu Hoàng vịn vai Tư Đồ – “Sao ta không thấy huynh ấy đi cùng Thịnh Nhi?”



Tư Đồ còn chưa mở miệng đã ngoảnh ra phía ngoài, Ngao Thịnh đang hớt hơ hớt hải chạy vào hỏi hai người – “Thanh có ở đây không?”



Tiểu Hoàng lắc đầu, Tư Đồ thì đáp – Ta mới nhìn thấy y và Mộc Lăng cùng đi rồi.”



“Mộc Lăng?” – Ngao Thịnh khẽ nhíu mày – “Bọn họ rất thân với nhau sao?”



Tiểu Hoàng vừa định lên tiếng thì bị Tư Đồ véo nhẹ hông một cái, bao nhiêu lời định nói đều nghẹn lại hết. Tư Đồ cười bảo – “Đương nhiên rồi, Tương Thanh đi theo Mộc Lăng từ nhỏ đến lớn, tình cảm đôi bên rất tốt.”
Về đến phủ Thái tử thì vừa vặn đúng giờ Tý. Tư Đồ định đưa Tiểu Hoàng về phòng thì đột nhiên nghĩ đến việc gì bèn nói khẽ với Tiểu Hoàng – “Tiên Tiên, đến biệt viện của Ngao Thịnh xem một lát đi.”



Tiểu Hoàng sửng sốt nhìn Tư Đồ, sau đó lập tức gật đầu đồng ý.



Tư Đồ bế Tiểu Hoàng, thận trọng phi thân lên đầu tường đi đến bên ngoài biệt viện của Ngao Thịnh. Bởi vì sợ bị phát hiện hơi thở nên Tư Đồ nhẹ nhàng che kín mũi miệng Tiểu Hoàng, ý bảo y đừng lên tiếng.



Đèn trong phòng Ngao Thịnh vẫn còn sáng, bản thân hắn thì đi tới đi lui ra chiều rất sốt ruột. Tiểu Hoàng và Tư Đồ liếc mắt nhìn nhau ––– Tương Thanh còn chưa về ư?



Đang lúc buồn bực thì Tương Thanh và Mộc Lăng từ ngoài cửa tiến vào. Mộc Lăng vừa đi vừa nói chuyện – “Chu choa, thật sự là trắng vô cùng héng, vừa mềm lại vừa thơm, quả nhiên là cực phẩm nhân gian mà.”



Tương Thanh chỉ cười không nói, Mộc Lăng xấn tới bá vai y – “Ta nói này Tiểu Thanh, mới rồi sao ngươi không ra tay vậy? Trời ơi, nhiều như thế mà, loại nào cũng có, chả lẽ ngươi không thích cái nào ư?”



Tư Đồ nhíu mày có vẻ bực mình. Tiểu Hoàng biết hắn đang suy nghĩ gì, chắc chắn là oán trách Mộc Lăng đi dạy hư Tương Thanh rồi.



Hai người vừa đến chỗ cửa đại viện phủ Thái tử thì Ngao Thịnh cũng vội vàng chạy đến. Hắn nhìn chằm chằm vào Tương Thanh, tầm mắt dừng lại chỗ cánh tay bá lên vai của Mộc Lăng.



Tư Đồ đưa mắt với Tiểu Hoàng, nhỏ tiếng thì thầm – “Thằng nhóc này sắp gặp họa rồi.”



Tiểu Hoàng mở to mắt nhìn Tư Đồ có vẻ không hiểu.



Tư Đồ cười, bĩu môi nhìn về phía Mộc Lăng – “Tên đầu gỗ này ranh ma lắm, làm gì chịu buông tha cho cơ hội tốt thế này chứ.”



Quả nhiên thế, Mộc Lăng vừa nhìn thấy sắc mặt Ngao Thịnh thì biết ngay hắn có vấn đề. Nếu bỏ qua cơ hội trêu chọc người thì y còn là Mộc Lăng sao, thế là y lôi kéo Tương Thanh – “Tiểu Thanh, tối nay chúng ta ngủ chung với nhau đi, hệt như trước kia vậy. Ngươi không biết đâu, vắng ngươi nên suốt một năm qua ta ngủ cứ bị sái cổ hà.”



Tương Thanh trắng bệch mặt ra, mệt mỏi đưa mắt nhìn Mộc Lăng. Tư Đồ và Tiểu Hoàng cũng lắc đầu, sao Mộc Lăng lại thiếu đạo đức thế kia chứ.



Ngao Thịnh nghe xong lời Mộc Lăng nói thì trong thoáng chốc sắc mặt đã sa sầm, lạnh lùng gườm Mộc Lăng, sau đó lại chuyển qua Tương Thanh – “Mau theo ta vào đây, ta có chuyện cần ngươi làm.”



“Oa…” – Mộc Lăng ôm chặt lấy Tương Thanh – “Tiểu Thanh à, thằng nhóc này dám sai bảo ngươi như thế sao? Ngay cả Tư Đồ cũng chưa dám thế nữa là. Thảo nào mà ngươi bảo muốn quay về Hắc Vân Bảo.”



Ngao Thịnh sửng sốt ngó Tương Thanh trừng trừng – “Ngươi phải về Hắc Vân Bảo sao?”



Tương Thanh hơi khó xử, cuối cùng vẫn gật đầu – “Sớm muộn gì cũng phải về thôi.”



Ngao Thịnh nghiến răng, lạnh lùng buông lời – “Vào đây cho ta!”



Tiểu Hoàng và Tư Đồ ở trên đầu tường bị thái độ của Ngao Thịnh làm cho kinh ngạc vô cùng, Mộc Lăng cũng sửng sốt…thằng nhóc này làm sao thế?



Ngao Thịnh níu chặt tay Tương Thanh lôi về hướng biệt viện – “Ta là hoàng đế tương lai, thiên hạ này là của ta, ngươi cũng là của ta, đừng hòng nghĩ đến chuyện đi đâu cả. Kẻ nào dám thu nhận ngươi thì ta sẽ giết sạch cả nhà kẻ đó.” – nói xong liền xoay lại hung hăng bảo với Mộc Lăng – “Những nơi hạ lưu đấy sau này ngươi đi một mình đi, đừng có lôi kéo Thanh đến đó nữa.” – nói xong liền vung chân đạp tung cửa.



Mộc Lăng gãi đầu, ngẩng mặt hỏi Tư Đồ và Tiểu Hoàng ở trên đầu tường – “Nơi hạ lưu là nơi nào?”



Tư Đồ bĩu môi – “Mới nãy ngươi bảo cái gì mà trắng trắng thơm thơm, lại còn mềm mại, là cực phẩm nhân gian ấy.”



Mộc Lăng nhấp nháy mắt, ngoẹo đầu đáp – “Cửa tiệm bánh nếp[4] mà…”