Hoàng Bán Tiên
Chương 93 : Bán thổ bán lộ
Ngày đăng: 10:16 18/04/20
Ngày kế tiếp, Tiểu Hoàng ngủ đến tận khi mặt trời lên cao mới tỉnh lại, vừa mở mắt ra đã thấy Tư Đồ tựa vào đầu giường, còn chính mình lại gối đầu lên bụng hắn.
“Tư Đồ?” – Tiểu Hoàng mơ màng gọi một tiếng, Tư Đồ nhẹ nhàng nựng mặt y – “Dậy rồi sao?”
Tiểu Hoàng choải tay ngồi dậy, đưa mắt nhìn những tia nắng xuyên vào nhà – “Bây giờ là canh nào rồi?”
“Đã trưa rồi.” – Tư Đồ véo mặt y – “Còn chưa tỉnh ngủ hử?”
“Trưa rồi ư?” – Tiểu Hoàng hốt hoảng ngồi bật dậy tìm y phục – “Sao huynh không gọi ta dậy?”
“Trông ngươi ngủ say như thế, ta nỡ lòng nào gọi chứ.” – Tư Đồ cười hì hì chồm qua hôn lên trán y cái chóc – “Có đói không nào?”
Quả thật Tiểu Hoàng đang thấy bụng mình trống rỗng, cũng muốn ăn chút gì đó, nhưng ngẫm nghĩ một hồi lại đưa mắt nhìn Tư Đồ – “Vậy còn huynh, vẫn chưa ăn sáng sao?”
Tư Đồ giả vờ tội nghiệp – “Ngươi ngủ đè lên bụng ta thế vậy ta làm sao mà dám động đậy chứ.”
Tiểu Hoàng vừa áy náy vừa đau lòng, vươn tay xoa xoa bụng cho Tư Đồ – “Có đói không?”
Tư Đồ cảm giác được bàn tay ấm áp mềm mại của Tiểu Hoàng, xoa đến mức tâm tư hắn loạn hết cả lên, liền thò tay tóm ngay lấy hôn mấy cái…Hắn tự dưng cảm thấy bụng mình đói ngấu lên, bèn đè Tiểu Hoàng xuống giường – “Tiên Tiên, cho ta hôn bụng cái nào.”
Tiểu Hoàng đỏ mặt kéo vội chiếc áo cánh che đi phần bụng mình, ngượng ngùng bảo – “Sao huynh lại đòi hôn nơi ấy chứ?”
Tư Đồ bèn cúi xuống nói vào tai Tiểu Hoàng – “Thế thôi hôn mông nhé.”
“Không được!” – Tiểu Hoàng trừng mắt liếc Tư Đồ – “Không đứng đắn tí nào.”
Tư Đồ xoa bụng – “Ôi, đói chết rồi.”
Tiểu Hoàng cảm thấy bộ dạng của Tư Đồ rất đỗi đáng thương, đành nhượng bộ – “Thôi, cho huynh hôn đấy, nhưng phải nhẹ đấy nhé, kẻo không thì nhột lắm.”
Tư Đồ lập tức tươi tỉnh hắn, nghiêm mặt bảo – “Vậy ngươi nằm xuống, đưa bụng ra đây.”
Mặt Tiểu Hoàng càng lúc càng đỏ hơn, thế nhưng y vẫn ngoan ngoãn nằm xuống, đưa tay kéo vạt áo để lộ bụng mình ra.
Tư Đồ nhìn chiếc bụng bằng phẳng của Tiểu Hoàng, nhìn cả chiếc rốn nho nhỏ xinh xinh thì chợt nhớ đến bánh nếp mà Mộc Lăng kể hôm qua…mềm mại lại thơm thơm, đúng là cực phẩm chốn nhân gian mà.
Tương Thanh gật đầu, tỏ ra bất lực – “Tôi không thích sự thay đổi lớn như thế…cậu và bang chủ gần như không thay đổi gì, vậy vì sao Ngao Thịnh lại thay đổi nhanh đến thế chứ?”
Tiểu Hoàng dùng hai bàn tay chống cằm, khuỷu tay lại chống lên đầu gối, tủm tỉm cười mà nhìn Tương Thanh – “Thật ra ta và Tư Đồ cũng có thay đổi đấy.”
“Tôi không hề nhìn thấy vậy.” – Tương Thanh lắc đầu.
Tiểu Hoàng cười – “Nhìn không thấy là bởi vì tự chính bản thân huynh cũng đã thay đổi.”
“Hửm…?” – Tương Thanh có vẻ chưa kịp hiểu ra.
“Huynh thay đổi, Ngao Thịnh cũng thay đổi.” – Tiểu Hoàng thản nhiên đáp – “Huynh cảm thấy được Ngao Thịnh thay đổi, nhưng ta và Tư Đồ thay đổi thì huynh lại bảo là không có.”
Tương Thanh có vẻ như đã bị làm cho rối trí – “Điều này có nghĩa là gì?”
“Có nghĩa là, thật ra chúng ta ai cũng thay đổi cả, có điều Thịnh Nhi thì thay đổi nhanh hơn một chút mà thôi.” – Tiểu Hoàng nhẹ nhàng vỗ vai Tương Thanh – “Khi ta vừa đến đây, lúc nhìn thấy Thịnh Nhi cũng giật mình, không biết đã xảy ra biến cố gì mà lại khiến một người thay đổi nhanh đến thế.”
“Tôi cũng không hiểu nổi.” – Tương Thanh lại lắc đầu – “Một năm qua đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng ngoại trừ việc dẹp yên phe đối lập, bồi dưỡng lực lượng của mình là không mấy dễ, nhưng cũng không phải khó khăn thì đâu còn việc gì khác. Hoàng đế không gây khó cho hắn, đối thủ cũng không làm gì nguy hại đến hắn, vậy nguyên nhân là do đâu.”
Tiểu Hoàng nhịn không được phải bật cười khiến cho Tương Thanh không sao hiểu nổi – “Sao thế, có việc gì buồn cười ư?”
Tiểu Hoàng lắc đầu – “Thằng bé còn có thể thay đổi vì ai khác nào? Còn chẳng phải là vì đuổi theo huynh đấy ư?”
“Tôi…?” – Tương Thanh vẫn chưa thấu suốt – “Hắn đuổi theo tôi làm gì chứ?”
Tiểu Hoàng đưa mắt nhìn phía bên ngoài xe ngựa, thấy Ngao Thịnh đang chậm rãi cưỡi ngựa ở cách đó không xa, chốc chốc lại quay đầu liếc mắt về phía này.
“Huynh thật sự không nhìn ra chút gì sao?” – Tiểu Hoàng nhìn Tương Thanh – “Ta cảm thấy Thịnh Nhi…xem trọng huynh đấy.”
Tương Thanh ngượng ngùng lắc đầu, nhỏ giọng – “Tôi biết cậu muốn nói đến việc gì.”
Tiểu Hoàng có chút hơi xấu hổ. Thật ra y vốn định bảo là Ngao Thịnh thích Tương Thanh, nhưng lời ấy không làm sao thốt ra miệng được, đành phải sửa thành xem trọng.
“Hắn xem trọng tôi, tôi gánh không nổi đâu.” – Tương Thanh nói xong một câu liền ngậm chặt miệng không nói thêm câu gì khác. Tiểu Hoàng lắc đầu tỏ ra bất đắc dĩ. Thật sự thì giữa hai người này đã xảy ra chuyện gì thế, sao cứ mỗi lúc một xa nhau thế này…
Sau đó hai người không nói gì nữa, xe ngựa cứ thong thả lăn bánh trên con lộ dài, cuối cùng cũng đến được bên ngoài bãi săn. Tiểu Hoàng và Tương Thanh xuống xe, theo sau Ngao Thịnh đi vào trong.