Hoàng Bán Tiên

Chương 95 : Chó cùng rứt giậu

Ngày đăng: 10:16 18/04/20


Mũi ám tiễn lóe sắc xanh ghim sâu vào bả vai Tương Thanh. Cùng lúc đó, Tương Thanh đẩy Ngao Thịnh ra một bên. Mặt khác lại còn phải che chở cho Tiểu Hoàng. Hơn nữa vừa mới đáp lời hoàng thượng rằng mình không có võ công gì cả, cho nên cũng chỉ có thể khẽ cắn môi gồng mình chịu đựng mũi ám tiễn kia.



“Tương Thanh” – Tiểu Hoàng còn ôm nai con trong tay, chỉ quan sát thấy Tương Thanh bị thương nên hối hả bước tới đỡ dậy. Nhưng động tác của Ngao Thịnh so với y nhanh hơn một bậc, đỡ ngay lấy Tương Thanh rồi hỏi han – “Thanh, sao rồi?”



Tương Thanh lắc đầu, sắc mặt có đôi chút tái đi. Cảm giác này hoàn toàn khắc hẳn, chứng tỏ rõ ràng rằng mũi tên ám khí kia chắc chắn là có độc. Trong lòng y đột nhiên nghĩ, may mắn người trúng tên không phải là Ngao Thịnh hay Tiểu Hoàng gì cả…sau đó mắt hoa lên, ngất lịm đi.



Ngao Thịnh ôm lấy Tương Thanh, thấy y ngất xỉu thì rống to – “Gọi thái y tới đây!”



Chúng đại thần hết thảy đều loạn nháo nhào cả lên, chợt nghe Thần Quý gào to – “Giết thái giám to gan kia mau!”



Liền ngay đó đã có quân lính vung đao xông tới, tên khích nọ hung hãn vo cùng, cầm lấy đao định sấn sổ về trước. Khâu Minh Phiền tung một cước giậm gã một phát ngay tại chỗ. Đám quân lính ở hai bên giơ đao lên định chém xuống thì nghe tiếng Tiểu Hoàng kêu lên – “Giữ hắn ta sống.”



Nhưng ngay khi lời nói vừa được thốt ra, lưỡi đao của quân lính cũng đã chém xuống. Trong một tích tắc ngay sát sau đó, nghe như có một trận kình phong thốc qua. Những thanh đao kia dường như bị một lực hút nào đó dẫn dắt, nhất loạt bị ném ra hết một bên. Một bóng người hạ xuống rồi trừng mắt nhìn bọn quân lính – “Đã nói phải giữ người sống, các ngươi không nghe thấy à?”



Mọi người đều chăm chú nhìn vào thì thấy đó là một thư sinh áo xanh, dáng người gầy gò nhìn qua trông có vẻ khá là ốm yếu, nhưng khuôn mặt thì mi thanh mục tú…Còn nữa, con người này vừa mới xông tới đã tung ra được một chiêu như vậy, công phu không hề kém cỏi đâu.



Tiếu Lạc Vũ vốn đang ở phía ngoài xem cuộc vui đột nhiên cười phá lên – “Hóa ra là Nhị đương gia của Hắc Vân Bảo, quả nhiên danh bất hư truyền.”



Đứng ở trước mắt của tất cả mọi người ngăn cản quân lính ra tay chém giết, quả thật là Mộc Lăng. Mộc Lăng đột nhiên xuất hiện như vậy chắc chắn không phải lý do gì khác ngoài việc đến xem thương thế của Tương Thanh. Bọn thái y kia đều nhức đầu nhăn trán rồi thôi, còn về phần vết thương nhiễm chất độc cụ thể ra sao, cả đám người bọn họ đều chỉ biết trắng bệch ra quẫn bách.



“Đừng động vào y.” – Mộc Lăng quay qua nói to với vị thái y đang định chữa trị cho Tương Thanh. Mấy người thái y khác thì quay đầu lại nhìn Mộc Lăng, thấy y đang khoát khoát tay áo vừa đi về phía họ vừa nói – “Tránh ra hết mau lên.”



Trên đời này chắc hẳn chỉ có mỗi mình Mộc Lăng là có thể hất hàm sai khiến ngự y như thế. Nhưng tất nhiên các vị ngự y chẳng có tí ti gì oán giận cả. Họ đều cung kính lùi bước sang bên. Dù sao đó cũng là kẻ địch của Diêm Vương lừng danh khắp trời đất, thiên hạ đệ nhất thần y mà.



Tiểu Hoàng và Ngao Thịnh cùng liếc mắt nhìn nhau rồi lại nhìn sang gã thích khách kia. Bấy giờ lòng Ngao Thịnh rối như tơ vò. Thấy Mộc Lăng tới, hắn rốt cuộc mới thoáng thở phào được một hơi. Địch thủ của Diêm Vương thì ắt hẳn một mũi ám tiễn kia chẳng thể nào làm khó được y. Dàn xếp tinh thần mình ổn thỏa lại, Ngao Thịnh quay đầu lại nhìn tên thích khách đã bị bắt sống kia, vừa định mở miệng nói thì chợt nghe Thần Quý đột nhiên quỳ xuống thưa lên với Hoàng thượng – “Phụ hoàng, là do nhi thần bất cẩn mới có thể để cho tặc tử như thế trà trộn đến gần. Bây giờ đã khiến cho người khác bị thương, xin phụ hoàng giao kẻ này cho nhi thần, nhi thần dĩ nhiên sẽ tra khảo thật nghiêm khắc.”



Hoàng thượng ngẫm nghĩ một lúc nhưng không lên tiếng trả lời, ông quay sang nhìn Ngao Thịnh mà hỏi – “Thịnh nhi, người bị thương là ở chỗ ngươi, ngươi nghĩ thế nào?”



Ngao Thịnh trầm mặc một lúc rồi thưa – “Phụ hoàng, hài nhi muốn tự mình thẩm vấn thích khách này.”



“Thái tử không tin tưởng kẻ làm hoàng huynh là ta hay sao?” – Thần Quý nhìn Ngao Thịnh.



Ngao Thịnh không buồi đôi co với y, chỉ nhìn vào hoàng đế.
“À…hóa ra là vậy.” – Mộc Lăng gật đầu – “Bất quá ngươi lừa hắn, hắn sẽ nghĩ thân thể của mình vẫn còn rất ốm yếu, hoàng đế hôm nay lại đẩy tên thích khách về phía Ngao Thịnh thì sẽ khiến Thần Quý nghĩ hoàng đế căn bản chẳng có gì là đứng cùng phe với hắn. Cứ như vậy mà nói, hắn sẽ nghĩ một năm trời nay là dã tràng xe cát… Là hoàng đế mượn cớ để Ngao Thịnh có thể tích trữ lực lượng, làm hắn phải dây dưa mất một năm trời.”



“Hơn nữa lần trước ta có nói mạng hắn không được lâu dài…và cả hoàng đế cũng hay ám chỉ ông ta và hắn rất giống nhau, cơ thể không được khang kiện nên sẽ đoản mệnh…” – Tiểu Hoàng lắc đầu – “Khẳng định Thần Quý sẽ mất kiên nhẫn, cho nên hắn mới nảy ra ý bí quá làm liều, tìm cơ hội giết chết Thịnh nhi đi. Hoàng tử chỉ có mỗi hai người, nay một người đã chết, ngôi vị hoàng đế chắc chắn sẽ thuộc về người kia mà thôi.”



“Dường như hoàng đế muốn thế lực hai người phải ngang ngửa nhau, sau đó chém giết lẫn nhau đấy.” – Mộc Lăng gác chân lên nói – “Vì sao vậy kìa? Lẽ nào làm hoàng đế làm tới chán ngắt lên, cho nên mới đi giỡn với hai thằng con trai của mình à?”



Tiểu Hoàng mệt mỏi nhìn Mộc Lăng. Ngao Thịnh cũng không nói không rằng, cũng chẳng biết rốt cuộc hoàng đế có ý định gì.



Loáng cái, xe ngựa đã về đến phủ Thái tử. Ngao Thịnh ôm Tương Thanh vào trong phòng, Mộc Lăng bước theo vào trong.



Tiểu Hoàng ôm chú nai con quay về gian phòng của mình, vừa bước ra đến sân đã chạm phải Tư Đồ. Tư Đồ bật cười – “Cưng à, xem ra ngươi thật sự rất muốn ta phải không, nếu không thì làm sao lao vào lòng ta như thế hử?”



Tiểu Hoàng trừng mắt với hắn – “Huynh còn đùa nữa sao, không đi hỏi thăm xem Tương Thanh thế nào rồi?”



Tư Đồ cười – “Nhìn bộ dáng của ngươi là biết không có việc gì rồi, nếu không đã chẳng khóc nhè lên đấy à?”



Tiểu Hoàng khe khẽ thở dài – “Nếu không phải Tương Thanh vì cứu ta, vì lo lắng cho tương lai của Ngao Thịnh, thì sẽ không phải chịu nhiều đau đớn như vậy…Ta thật sự có lỗi với huynh ấy.”



“Đừng có ngốc thế” – Tư Đồ vươn tay xoa má Tiểu Hoàng – “Người của Hắc Vân Bảo ta, ai ai cũng đồng ý bỏ mạng vì ngươi, đó là tình cảm giữa những người huynh đệ với nhau. Ngươi cũng có thể vì bọn họ mà từ bỏ tính mạng, không ai nợ ai gì cả. Còn thằng nhóc Ngao Thịnh kia…đó là vấn đề của riêng hắn, hắn thiếu thì sẽ phải trả, dùng mạng đổi mạng, tình cảm đổi lấy tình cảm, công bằng thôi!”



Tiểu Hoàng nghe xong thì gật đầu – “Huynh nói đúng.”



“Được rồi.” – Tư Đồ kéo Tiểu Hoàng quay về trong viện, nói – “Lúc nãy trên đường suýt chút nữa bọn chúng đã chuồn mất, ta bắt hết tất cả về, còn…”



“Huynh còn tranh thủ đi thám thính ở phủ đệ của Thần Quý nữa, đúng không?” – Tiểu Hoàng không đợi Tư Đồ nói xong đã vội hỏi.



Tư Đồ khẽ sửng sốt, mỉm cười cúi xuống hôn y – “Thông minh quá.”



“Huynh thám thính được gì rồi?” – Tiểu Hoàng hỏi – “Có phải hắn sắp sửa hành động không?”



Tư Đồ gật đầu – “Tên Thần Quý này đã là chó cùng rứt giậu, chuẩn bị vồ một cú cuối cùng đây.”