Hoàng Bán Tiên
Chương 96 : Kế sách dối lòng
Ngày đăng: 10:16 18/04/20
“Thần Quý và Hạ Viêm Quảng thương lượng tạo phản?” – Nghe Tư Đồ nói xong, Tiểu Hoàng thảng thốt một chút – “Bọn họ điều binh mã từ đâu?”
Tư Đồ cười cười, bước đến ngồi xuống bên bàn – “Hình như là nhân mã từ Phương Bắc cùng với nhân mã trong cấm quân.”
Tiểu Hoàng khẽ trầm tư – “Ta hiểu rồi, đại khái trong một năm nay hắn đã thu phục được đám tàn binh của Tề Dịch ở miền Bắc, với cả tăng cường thế lực trong cấm quân, lại liên kết thêm với vây cánh xưa kia của Thụy Vương.”
“Như vậy nói mười vạn người là còn ít ỏi nhỉ? Hắn ta đã có nhân mã như vậy, nếu muốn bất thình lình ép vua phải thoái vị thì hoàng đế cũng bó tay thôi.” – Tư Đồ nói.
Tiểu Hoàng suy nghĩ một hồi rồi lại nói – “Thật ra…ta sợ hắn ta không phải là bức vua thoái vị, mà là đến đây ám sát Thịnh nhi.”
“À… như vậy thì là do hắn tự muốn chết thôi.” – Tư Đồ nhướn mày – “Lời hay không nên nói với bọn quỷ ma, đến một tên ta giết chết một tên.”
“Ừ…” – Tiểu Hoàng đi qua đi lại trong phòng – “Phải khiến cho Thần Quý ngược lại đánh vào trong cung mới được.”
“Tại sao?” – Tư Đồ thấy rất lạ lùng nên nghiêng người qua hỏi.
“Trên tay Ngao Thịnh cái gì cũng có, chỉ không có binh quyền.” – Tiểu Hoàng đi tới đi lui hai vòng rồi nói – “Nếu như Thần Quý bức vua thoái vị, Ngao Thịnh có thể danh chính ngôn thuận đến hộ giá, thuận tiện tiếp quản một phần binh quyền.”
“Có cách nào khiến cho Thần Quý tạo phản hay không?” – Tư Đồ hỏi.
“Thực tế…Thần Quý giết chết Thịnh nhi hay tạo phản đều phiêu lưu tương đương nhau mà thôi. Bất quá nếu hắn ta hợp tác cùng Hạ Viêm Quảng, có lẽ Hạ Viêm Quảng sẽ chủ trương bức vua thoái vị.”
“Vì sao lại nói vậy?” – Tư Đồ hỏi – “Thần Quý không phải là cháu ngoại của lão ta hay sao?”
“Cháu ngoại thì ích lợi gì?” – Tiểu Hoàng bật cười – “Ông ta còn có con trai cơ mà.”
“Ồ…phải rồi.” – Tư Đồ gật gù – “Hạ Lỗ Minh đang tuổi tráng niên chính trực, lúc này mà gã lên làm hoàng đế thì rất vừa vặn. Tới lúc đó, giang sơn đã có thể là của họ Hạ rồi.”
“Phải.” – Tiểu Hoàng gật đầu – “Phải khiến cho Hạ Lỗ Minh muốn làm hoàng đế mới được.”
“Nhắc tới Hạ Lỗ Minh thì con người này rất kỳ quái đó.” – Đột nhiên Tư Đồ nói.
“Vì sao lại kỳ quái hở?” – Tiểu Hoàng tò mò.
“Gã ta nghe nói Tương Thanh bị thương thì bộ dáng coi mòi rất lo lắng, còn muốn ngay tức khắc chạy đến thăm y nữa đấy.”
Tiểu Hoàng khẽ nhíu mày – “Thật à?”
“Ừ.” – Tư Đồ gật đầu.
“Vì sao lại thế nhỉ?” – Tiểu Hoàng dường như không nghĩ ra.
Tương Thanh man mác cười – “Huynh cũng gọi ta là tiên sinh.”
“Vậy, ta có thể nào gọi huynh là…Thanh?” – Hạ Lỗ Minh rụt rè ướm hỏi.
Tương Thanh vẫn một mực lặng im, trông thấy niềm si mê dâng đầy trong mắt của gã, mà những điều bản thân y sắp làm đây cũng tựa hồ như đưa gã lên đoạn đầu đài vậy, trong lòng khó chịu không biết nói sao, chỉ đành ngoảnh mắt nhìn ra nơi khác.
Hạ Lỗ Minh thấy Tương Thanh dường như có điều gì sầu lo thì nghĩ rằng y đang ấm ức chuyện gì đó, lại nghĩ đến chuyện Thần Quý gần đây muốn ám sát Ngao Thịnh. Nếu như Ngao Thịnh chết rồi, vậy Thanh sẽ không còn nơi nào để nương tựa, một thư sinh yếu ớt như thể dạt trôi theo gió như y thật sự rất đáng thương.
Nghĩ ngợi một hồi, Hạ Lỗ Minh cố gom góp dũng khí, hỏi – “Thanh, huynh có đồng ý theo ta không?”
Tương Thanh sửng sốt, chằm chằm nhìn Hạ Lỗ Minh
Hạ Lỗ Minh đỏ mặt gãi gãi ót – “À thì…ta có thể không làm tướng quân gì nữa hết, ở biên giới phía Tây Bắc ta có một bãi cỏ chăn thả, tiền bạc cũng khá khẩm lắm…Chúng ta cùng tới đó đi.”
Tương Thanh cảm động trong lòng, thật sự không nỡ nào lừa một người đối với mình cuồng dại một cách thân thật và chất phác đến thế. Nhưng về phía Ngao Thịnh thì lại không cách nào phụ bạc được, trong tình thế khó xử đó, khóe mắt y hoen đỏ.
“Thanh…Ta chỉ buột miệng nói thế thôi, nếu huynh không chịu thì đừng lo, không cần vội vàng đâu.” – Hạ Lỗ Minh lúng ta lúng túng.
Tương Thanh khẽ lắc đầu – “Ta không thể đi.”
Hạ Lỗ Minh giật mình hỏi – “Vì sao? Ta có thể bảo vệ huynh mà.”
Tương Thanh cắn răng nhỏ giọng nói – “Huynh bảo vệ không được…”
Hạ Lỗ Minh sửng sốt, lo lắng không yên nhìn Tương Thanh rồi đặt tay lên ngực tự hỏi… Ta thật sự không thể bảo vệ được cho huynh ấy. Nếu Thần Quý thật sự thất bại, Ngao Thịnh tất yếu không buông tha cho hắn, bản thân mình cũng không thể nào tốt lành được. Nhưng nếu Thần Quý thành công, với thủ đoạn độc địa của hắn, chắc chắn sẽ không chừa lại mạng của phu tử tâm phúc của Ngao Thịnh làm họa lớn bên người…Còn phụ thân cũng không thể nào cho phép mình đi yêu thương một người nam tử, thật sự không thể nào bảo vệ được y. Trừ phi…bản thân ta phải mạnh mẽ hơn cả Ngao Thịnh và Thần Quý.
Tương Thanh nhìn vẻ mặt buồn bã âu lo của Hạ Lỗ Minh, biết mục đích của mình đã đạt thành thì cảm thấy ***g ngực khó chịu, còn đầu thì ong u, buột miệng nói – “Ta muốn ở một mình, huynh về trước đi.”
Hạ Lỗ Minh ngoái lại nhìn Tương Thanh, cố lấy hết dũng khí cầm lấy bàn tay Tương Thanh – “Huynh dưỡng bệnh cho khỏe lại đi, ta sẽ không để huynh phải chịu uất ức nữa đâu.” – Đoạn, quay người bước đi.
Tương Thanh hãy còn nhắm mắt, ngóng về phía cửa và thì thầm – “Ta thiếu nợ huynh một mạng, ta sẽ trả lại cho huynh.”
Tiểu Hoàng thấy Hạ Lỗ Minh vào trong một lúc thì lại hùng hổ đi ra ngoài. Mộc Lăng nhanh mồm nói – “Tên lỗ mãng này cũng làm cái gì phạm tới tảng đá trong đó hả ta ơi? Để ta đi coi!” – Nói rồi thì chạy vào trong.
Tiểu Hoàng nghĩ một hồi lại thấy buồn bực trong lòng, bèn ôm nai con vội vàng đi về biệt viện của mình. Vừa vào đến khoảnh sân đã thấy Tư Đồ nhảy từ không trung xuống mặt đất.
Tiểu Hoàng thấy hàn ý tràn dâng trong mắt Tư Đồ, trông như hắn đang vô cùng giận dữ, vừa định hỏi tại sao thì đã thấy Tư Đồ đột ngột tung một cước đá văng chiếc ghế đá trong sân văng ra ngoài.
“Ầm” một tiếng, ghế đá đập vào vách tường, để lại trên bờ tường một lỗ thủng to tướng, đá vụn vỡ rơi đầy mặt đất, bụi mù bốc lên mãi theo gió thổi qua…