Hoàng Bán Tiên
Chương 97 : Đại chiến sát kề
Ngày đăng: 10:16 18/04/20
– Đại chiến tương chí –
Tiểu Hoàng bị cơn giận đột ngột làm cho hoảng sợ, nhìn lại thấy tường thủng một mảng to, bèn nhỏ giọng hỏi Tư Đồ – “Huynh…sao thế? Đã xảy ra chuyện gì?”
Tư Đồ nhìn Tiểu Hoàng, miệng há to thở dốc liên hồi nên chẳng nói được lời nào, cuối cùng chỉ lắc đầu thở dài – “Không có gì đâu.”
Tiểu Hoàng tin sao cho nổi chứ, bộ dạng đó của Tư Đồ rõ ràng là giận dữ đến cực điểm, mà cũng rõ ràng là hắn đi nghe lén xem Ngao Thịnh dùng biện pháp gì thuyết phục Hạ Lỗ Minh tạo phản, vậy phải chăng chính phương pháp ấy của Ngao Thịnh đã chọc giận hắn?
Tiểu Hoàng càng nghĩ càng buồn bực. Tuy rằng tính tình Tư Đồ lúc thường cũng nóng nảy, nhưng có mấy khi hắn nổi trận lôi đình thế này đâu…Dáng vẻ này thật sự là giận dữ ghê gớm lắm.
“Huynh nói cho ta biết đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?” – Tiểu Hoàng tiến đến níu chặt góc áo Tư Đồ.
Tư Đồ đưa mắt nhìn Tiểu Hoàng đang ôm nai con mà nói không nên lời. Tiểu hài tử này từ lúc đến hoàng thành thì cứ lo trước lo sau, bây giờ khó khăn lắm mới xuất hiện một con nai khiến y vui vẻ được mấy hôm, cả ngày cứ ôm lấy nó chạy tới chạy lui. Việc này mà để cho y biết thì cầm chắc sẽ tự trách mình…Mà thế thì hắn làm sao mà nỡ lòng nói đây.
“Không có gì.” – Tư Đồ xoa đầu Tiểu Hoàng – “Là ta nhìn Hạ Lỗ Minh không thuận mắt thôi.”
Tiểu Hoàng vẫn còn hoài nghi – “Chỉ vậy thôi sao?”
Tư Đồ gật đầu – “Chỉ thế thôi.”
Tiểu Hoàng ngồi phịch xuống, nổi giận – “Ta không tin đâu, huynh gạt ta.”
Tư Đồ thấy Tiểu Hoàng không vui liền vội vàng ôm lấy y đặt lên đùi mình, nhẹ nhàng bảo – “…Là tên Hạ Lỗ Minh khó ưa ấy dám động tay động chân với Tương Thanh. Tương Thanh đang trọng thương không thể trả đũa, mà ta cũng không biết hỗ trợ y làm sao cả.”
Tư Đồ đành tùy tiện buông mấy câu nói dối Tiểu Hoàng.
“Thật ư?” – Tiểu Hoàng mở to mắt, vẻ mặt tỏ ra tức giận – “Tên Hạ Lỗ Minh này thật là…Uổng công ta nghĩ hắn là chính nhân quân tử đấy, ai mà ngờ lại là một kẻ tiểu nhân. Tương Thanh không sao chứ?”
Tư Đồ lắc đầu, lại xoa đầu Tiểu Hoàng lần nữa – “Yên tâm đi, không có việc gì đâu.”
“Thế…Ngao Thịnh làm cách nào để Hạ Lỗ Minh tạo phản vậy?” – Tiểu Hoàng tò mò.
“…” – Tư Đồ ngẫm nghĩ, sau đó nhỏ giọng đáp – “Hạ Lỗ Minh sớm đã có tâm muốn làm hoàng đế rồi, nên cũng không cần mấy công sức, Ngao Thịnh chỉ bảo Tương Thanh đi khích tướng hắn thôi.”
Tiểu Hoàng nghe xong liền gật gù – “Ra là thế! Nhưng mà Tương Thanh bình sinh tính tình thiện lương, dẫu cho Hạ Lỗ Minh là kẻ tâm thuật bất chính, nhưng bảo huynh ấy đi hại người thế này đúng là làm khó huynh ấy mà.”
Tư Đồ nghe vậy thì khẽ nhíu mày. Nếu để Tiểu Hoàng biết được tình hình thực tế, nói không chừng có chưa biết sẽ tổn thương rồi tức giận đến mức nào đâu.
Tiểu Hoàng hỏi – “Việc chuẩn bị thế nào rồi?”
“Yên tâm đi, hết thảy đều tốt cả rồi.” – Tư Đồ nói xong liền lấy từ trong ngực ra một chiếc chuông bạc nhỏ, phía trên còn ***g một sợi dây da.
“Cái này là?” – Tiểu Hoàng đón lấy.
“Cho nai con của ngươi đấy.” – Tư Đồ hôn nhẹ lên mặt Tiểu Hoàng.
Tiểu Hoàng nhẹ tay lắc lắc sợi dây, chuông liền kêu lên đinh đinh đang đang, vừa thanh thoát vừa êm tai.
“Hay quá!” – Tiểu Hoàng ôm nai con đặt lên đầu gối mình, đeo chuông vào cho nó.
Nai con cảm giác cổ bị có vật gì đó vướng vào liền vươn chân khều khều khiến chuông lại vang lên, âm thanh vô cùng dễ nghe.
Tiểu Hoàng cảm thấy nó rất đáng yêu bèn nhoẻn miệng cười. Tư Đồ chồm sang bảo – “Còn một cái khác là cho ngươi.” – Nói xong lại lấy từ trong ngực ra một chiếc vòng bạc tinh xảo, phía trên còn đính thêm vài chiếc chuông nhỏ.
Tiểu Hoàng đón lấy – “Đeo vào tay à?”
Tư Đồ mỉm cười ngồi xổm xuống bắt lấy chân y. Tiểu Hoàng đỏ ửng mặt mày, những muốn rụt chân về nhưng lại bị Tư Đồ nắm chặt lấy, nhẹ nhàng cởi giày y ra, tay cầm lấy bàn chân nhỏ xíu trắng trẻo.
Tiểu Hoàng vốn mang một đôi giày vải nhỏ, giày bị tuột mất rồi thì lộ ra mấy đầu ngón chân tròn vo, cả chiếc cẳng chân nhỏ nhắn nữa. Tư Đồ lại còn không biết xấu hổ mà nâng chân y lên hôn một cái chóc.
Mặt Tiểu Hoàng lập tức đỏ bừng, bàn tay ôm nai con chợt luống cuống, hai mắt hướng xuống, tuy có hơi ngượng ngùng nhưng hoàn toàn không hề muốn trốn tránh.
“Cái này đeo ở cổ chân.” – Tư Đồ nhấc lấy chiếc vòng từ tay Tiểu Hoàng, nhẹ nhàng đeo vào chân cho y.
Tiểu Hoàng hấp háy mắt mấy cái, nhẹ nhàng thu chân về, quả nhiên khiến mấy chiếc chuông trên chân mình vang lên leng keng. Vòng trang sức bạc đeo trên cổ chân trắng nõn như tuyết của Tiểu Hoàng, đẹp đến không nói nên lời.
Tư Đồ ngẩng lên hỏi – “Có thích không nào.”
Tiểu Hoàng gật đầu – “Có!”
Tiểu Hoàng ôm nai con trong nay, đầu hơi cúi xuống hôn lên môi Tư Đồ. Hai người họ nhẹ nhàng hôn nhau, nai nhỏ trên đầu gối Tiểu Hoàng mơ mơ màng màng ngước lên, tò mò nhìn hai người kia hôn gì mà chăm chú thế.
Ba ngày sau, đại thọ của Hoàng đế, cũng là khi đại chiến nổ ra…