Hoàng Gia Sủng Tức
Chương 104 : Mang thai (2)
Ngày đăng: 16:38 27/05/20
Đại hoàng tử cũng vậy, Nhị hoàng tử cũng vậy, bên trong bè phái cũng không phải là bền chắc như thép, đều tồn tại cạnh tranh và đấu tranh kịch liệt. Cũng tỷ như bên đại hoàng tử, Định Quốc công Hàn Bân, Vũ An bá Mạnh Bác Duyên, kể cả Lục Hãn, đều gả nữ nhi cho Đại hoàng tử, nữ nhi của Định Quốc công là chính phi, Lục Thanh Oánh và Mạnh Vân Phi là Trắc phi, ba người này lúc đối ngoại đương nhiên là đoàn kết nhất trí, nhưng ở giữa, cũng tồn tại quan hệ cạnh tranh. Nếu đại hoàng tử không làm nổi hoàng đế, vậy đương nhiên cũng thôi, nếu Đại hoàng tử làm được hoàng đế, vị trí thái tử này cũng chưa chắc nhất định chính là con trai trưởng do hoàng hậu sinh.
Cho nên nói bụng của một chính hai trắc ba phi đều hết sức quan trọng.
Lục Hãn có chút kinh ngạc với sự mẫn tuệ của chất nữ, vốn không muốn nói những điều này với một cái tiểu cô nương, chẳng qua một khi đã nói đến đây rồi, tiểu chất nữ này lại thông minh mẫn tuệ như vậy, Lục Hãn cũng cứ việc nói thẳng: “Định Quốc công thân là nguyên lão hai triều, địa vị trong triều tôn kính, gia tộc thế lực lại hơn xa Hầu phủ chúng ta, cho nên ta ngay từ đầu ta liền bảo tỷ tỷ ngươi tránh đầu gió, chỉ nhìn Vương Phi mà làm việc, cũng không nóng nảy sinh hạ Hoàng tự, Vương phi cũng quả thực từng tỏ vẻ, chỉ cần mình sinh hạ trưởng tử, địa vị vững chắc liền để cho tỷ tỷ ngươi sinh hài tử cho Trữ Vương điện hạ.”
Đây cũng là thủ đoạn Hàn Ký Nhu lôi kéo Lục Thanh Oánh. Phải biết rằng đến cấp độ như các nàng, không chỉ riêng chuyện trạch đấu của bản thân, đằng sau mỗi người đều liên quan đến một gia tộc khổng lồ, vô luận suy tính của Hoàng trưởng tử xuất phát từ phương diện nào, cũng sẽ không cho phép hai đại gia tộc của phe mình tự giết lẫn nhau. Bởi vậy cho dù Định Quốc công là người ủng hộ đắc lực nhất của Hoàng trưởng tử, hắn cũng không thể hoàn toàn lạnh nhạt Lục Thanh Oánh hoặc là Mạnh vân phi.
Những chuyện này, kiếp trước Lục Thanh Lam từng trải qua ở Yến vương phủ của Tiêu Thiểu Huyền một lần, đương nhiên không có gì kỳ quái.
Nàng suy nghĩ một chút nói: “Hiện giờ Trữ Vương Phi đã sinh hai Hoàng tôn, chẳng lẽ nàng lại không cho Đại tỷ tỷ mang thai?” Nếu thật sự là như thế, Hàn Ký Nhu cũng có chút khinh người quá đáng.
Lục Hãn nói: “Chuyện này, ta sẽ tìm cách điều tra một phen, rồi chúng ta quyết định tiếp. Lần này, may mắn mà có Bảo Nhi truyền lại tin tức. Nói đến, năm ấy ngươi năm tuổi đã cứu Đại tỷ tỷ ngươi một mạng, ta còn chưa có cơ hội tạ ơn ngươi.”
Lục Thanh Lam nói: “Chuyện này tính là cái gì đâu. Chúng ta đều là người một nhà, nàng lại là Đại tỷ tỷ của ta, ta không giúp nàng thì giúp ai chứ?”
Người một nhà nên giúp đỡ lẫn nhau, lời này Lục Hãn chấp nhận.
Lục Thanh Lam cảm thấy hiếm có cơ hội, muốn nhắc nhở Lục Hãn một chút. “Đại bá phụ, có chuyện, ta không biết có nên nói hay không.”
Lục Hãn nói: “Có lời gì, ngươi cứ nói đừng ngại.”
Lục Thanh Lam cân nhắc nói: “Ta chỉ muốn nhắc nhở Đại bá phụ chú ý một người.”
“Người nào?”
“Tứ hoàng tử Tiêu Thiểu Huyền.”
“A?” Lục Hãn khẽ giật mình, “Tại sao không phải là Cửu hoàng tử hoặc là những hoàng tử khác, nhất định lại là Tứ hoàng tử?” Hắn là tham mưu cao cấp của Hoàng trưởng tử, đã khổ công nghiên cứu đối với mỗi một vị hoàng tử, nhưng Tứ hoàng tử dù sao xuất thân thấp hèn, hiện tại lại không làm gì, Đại hoàng tử cũng vậy, Lục Hãn cũng vậy, đều không để vị hoàng tử bất hiện sơn bất lộ thủy này ở trong mắt.
Lục Thanh Lam nói: “Ta muốn hỏi Đại bá phụ, nếu Nhị hoàng tử ngã, tất cả thế lực dưới trướng của hắn quy về người nào?”
Lục Hãn khẽ chấn động, thật sự tự hỏi vấn đề này. Nếu Nhị hoàng tử xong đời thật, người dưới tay hắn người đương nhiên không thể nào đầu nhập vào đại hoàng tử, hai bên ám chiêu ngáng chân lẫn nhau nhiều năm như vậy, đã sớm kết thâm cừu, có năng lực ra mặt thu thập tàn cuộc, quy những người này về dưới trướng, đương nhiên chỉ có thể là những hoàng tử khác. Trong các vị hoàng tử Tứ, ngũ, lục, thất, bát, cửu, thập hoàng tử, Ngũ hoàng tử, Thất hoàng tử không có dã tâm, cũng không có hứng thú với chính trị, chính là thuộc loại nhân vật chủ động rời khỏi triều cục, Lục hoàng tử và Đại hoàng tử thân thiết. Cửu hoàng tử có dã tâm cũng có năng lực, nhưng là Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử cũng không thu phục được vị đệ đệ kiệt ngao bất tuần này, thập hoàng tử xem Cửu ca như thiên lôi sai đâu đánh đó, bọn họ đã dần dần trở thành một cỗ thế lực chính trị khác ngoại trừ Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử.
Còn Bát hoàng tử đương nhiên là người của Nhị hoàng tử đảng, nhưng danh tiếng và năng lực kia, nếu Nhị hoàng tử xong đời, nhất định là tranh giành không nổi với Tứ hoàng tử. Lục Hãn vừa nghĩ như vậy, lại nghĩ tới những năm gần đây, Tứ hoàng tử cũng làm không ít công sự, mặc dù không phải là việc gì trọng yếu, nhưng cũng hoàn thành ổn định, có thể nói là từng bước thay đổi ấn tượng về hắn trong suy nghĩ của hoàng đế và quần thần. Hồi tưởng lại những năm này thế lực của hắn quả thực là tăng trưởng không ít, hơn nữa mỗi ngày đều đang tăng trưởng.
Nhũ mẫu nói: “Người không cần chờ Vương gia nữa, Vương gia đã ngủ lại sương phòng rồi.”
“Cái gì? Đây chính là đêm động phòng hoa chúc của ta, tại sao hắn có thể, tại sao có thể...” Ngày đầu tiên lập gia đình, đã bị vắng vẻ đến như vậy, Tiêu Thiểu Huyền ngay cả động phòng cũng không chịu vào, đây đối với một nữ nhân mà nói tuyệt đối là vô cùng nhục nhã, nước mắt của Quách Đoan Tú lập tức liền rơi xuống.
“Không được, ta muốn đến hỏi Vương gia, hắn đối đãi với ta như thế, rốt cuộc là có ý gì?” Quách Đoan Tú cũng không phải là người có thể bảo trì bình thản.
“Huyện chủ, người vẫn là đừng đi thì hơn.” Nước mắt của nhũ mẫu chảy xuống. Nhũ mẫu là từ nhà mẹ đẻ Quách Đoan Tú mang đến, đương nhiên tâm tư hướng về phía nàng.
Quách Đoan Tú nghe được trong lời nói của nàng có chuyện, liên tục truy vấn: “Nhũ mẫu, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Nhũ mẫu lúc này mới nói: “Bây giờ đang ở trong sương phòng hầu hạ cô gia, là Tử Lan cô nương!”
“Tại sao lại là nàng?” Thần sắc Quách Đoan Tú đờ đẫn, thì thào lẩm bẩm.
Trước khi nàng xuất giá, Hoàng hậu nương nương đưa nàng hai cung nữ, một người tên là Tử Lan, một người tên là Tử Chi, hai người đều hết sức mỹ mạo. Lấy danh là hầu hạ Quách Đoan Tú, kì thực căn bản chính là đưa tới hầu hạ Tiêu Thiểu Huyền, chuẩn bị đưa cho hắn làm thông phòng thiếp thất. Quách Đoan Tú không muốn, nhưng là Tiền Hoàng hậu đưa tới, nàng há có thể từ chối. Không ngờ gả tới đây đêm đầu tiên liền để cho nàng gặp phải chuyện như vậy.
“Hai kẻ dâm đãng này!” Quách Đoan Tú không khỏi chửi ầm lên. Nàng thật sự nuốt không trôi cơn tức này, mang theo nhũ mẫu chạy thẳng tới sương phòng. Xa xa, có thể nhìn thấy trong sương phòng, ánh đèn làm nổi bật, thân thể nam nhân cường tráng và thân thể nhỏ yếu của nữ nhân dính sát vào nhau hợp làm một thể, thậm chí có thể ẩn ẩn nghe thấy tiếng rên rỉ của nam nhân và tiếng thở dốc kiều mỵ của nữ tử.
Quách Đoan Tú thấy tình hình này, quả thực lòng như đao cắt. Bước chân dưới chân nàng càng nhanh hơn, chẳng qua đến chỗ cách sương phòng mười bước, liền bị người ngăn cản.
Khi đó hai thị vệ mặc áo giáp, thắt lưng mang trường đao. “Nơi này là tẩm phòng của Vương gia, người không có phận sự không được đi vào.”
Quách Đoan Tú nói: “Các ngươi là ai? Dám ngăn cản ta, các ngươi nhìn xem ta là ai... ” Nàng chỉ giá y đỏ thẫm trên người mình, “Ta là Vương phi mới cưới của Vương gia các ngươi, nữ chủ nhân tương lai của Vương phủ, còn không nhanh tránh đường?”
Hai gã thị vệ đã sớm được Tiêu Thiểu Huyền dặn dò trước, trong lòng cười thầm: “Đêm động phòng hoa chúc Vương gia tình nguyện chơi đùa một cái cung nữ, cũng không chịu chung phòng với ngươi, bị Vương gia nhục nhã thành như vậy, ngươi còn bày dáng điệu Vương phi gì chứ?”
Một người thị vệ trong đó mặt không thay đổi đáp: “Chúng ta phụ trách an toàn của Vương gia, cho tới bây giờ chỉ nghe lệnh của mình Vương gia, Vương phi hay không Vương phi cái gì, chúng ta cũng không quen biết. Các ngươi là từ đâu tới thì trở về đó đi.”
Quách Đoan Tú còn muốn nói tiếp, một người thị vệ khác không kiên nhẫn, trực tiếp rút trường đao sáng loáng bên hông ra, trên mặt cũng làm ra biểu tình hung ác, “Nếu ngươi còn không đi, đừng trách chúng ta không khách khí!”
Quách Đoan Tú làm gì từng trải qua chuyện này, nhất thời chân cũng mềm nhũn, chỉ đành phải ấm ức lui xuống. Trở lại tân phòng, nàng tựa vào trên giường long phượng hỉ, trên mặt nước mắt như mưa, “Mệnh của ta sao khổ như vậy a!” Khóc một hồi, bởi vì ban ngày thật sự quá mệt mỏi, cũng liền ngủ.
Bên này Quách Đoan Tú vừa đi, Lý Thế bước đến dưới cửa sổ của sương phòng ho khan vài tiếng. Lúc này Tiêu Thiểu Huyền ngưng động tác, từ trên người Tử Lan tướng mạo lẳng lơ kia đi xuống.