Hoàng Gia Sủng Tức

Chương 105 : Mang thai (3)

Ngày đăng: 16:38 27/05/20


Tử Lan đang *, có chút chịu không nổi, vội vươn tay kéo hắn, Vương gia hôm nay ngày đại hỉ, không đi tìm Vương phi, vậy mà trực tiếp ôm nàng vào sương phòng, ban đầu nàng cũng có chút không biết nên ứng đối như thế nào.



Nào biết vị Vương gia này hết sức trực tiếp, không nói hai lời xé xiêm y của nàng liền bắt đầu làm chuyện đó. Tiêu Thiểu Huyền ở trong đám hoàng tử tướng mạo không tính là xuất loại bạt tụy, đó là bởi vì bình quân nhan trị của các hoàng tử quá cao, lại có tuyệt thế mỹ nam như Tiêu Thiểu Giác, so sánh với người thường, hắn cũng là tiêu chuẩn đại soái.



Tử Lan cũng hiểu được Tiền Hoàng hậu đưa nàng tới đây là để làm gì, Tiêu Thiểu Huyền bộ dạng đẹp mắt, lại thân là hoàng tử, thân phận quý giá, vả lại làm chuyện đó mặc dù có chút dã man thô bạo nhưng làm nàng cảm nhận được khoái hoạt trước nay chưa từng có.



Tử Lan rất nhanh cũng đem phần thấp thỏm kia ném đến tận chín tầng mây, ra sức đón ý nói hùa vị Vương gia này. Nàng mặc dù chưa từng trải qua việc đời, nhưng ở trong cung có ma ma đặc biệt dạy bảo, cũng không tính là trúc trắc.



Nào biết đang đến thời khắc mấu chốt, Tiêu Thiểu Huyền còn chưa phát tiết ra ngoài, nghe thấy thanh âm Lý Thế bên ngoài, vậy mà cứng rắn nửa đường ngừng lại, trực tiếp buộc đai lưng muốn đi ra.



“Vương gia!” Tử Lan liền giật mình, đưa tay kéo hắn, lại bị Tiêu Thiểu Huyền mặt không thay đổi đẩy ngã trên giường. Nếu không phải muốn bắt nàng làm bè, đánh mặt Quách Đoan Tú, Tiêu Thiểu Huyền mới không có tâm tình lâm hạnh nữ nhân của hoàng hậu nhét vào trong phủ.



Tử Lan không ngờ nam nhân này nói trở mặt liền trở mặt, bạc tình như vậy, trố mắt đương trường không biết như thế nào cho phải. Tiêu Thiểu Huyền đã tới ngoài cửa.



Lý Thế vội vàng nghênh đón, thấp giọng nói: “Vương phi vừa rồi đã tới, đã bị đuổi trở về.”



Trên mặt Tiêu Thiểu Huyền lộ ra một tia cười lạnh, thản nhiên hừ nói: “Vương phi?”



Lý Thế tùy mặt gửi lời nói: “Vương gia có muốn đi qua xem... Quách thị một chút hay không?” Hắn nghe ra Tiêu Thiểu Huyền xem thường đối với nữ nhân này, liền đổi hai chữ “Vương phi” đến khóe miệng sửa thành “Quách thị”.



Tiêu Thiểu Huyền nói: “Không cần, quay về thư phòng.”



Lý Thế nhắc nhở hắn: “Vương gia, ngày mai người phải mang theo nàng đi thỉnh an Thánh thượng còn có Hoàng hậu nương nương. Hôm nay người không viên phòng cùng nàng, vạn nhất...” Ngày mai cáo trạng người ở trước mặt hoàng hậu, thì biết làm sao?



Tiêu Thiểu Huyền nhướng mày nói: “Ngày mai rồi hãy nói.” Bây giờ hắn nhìn thấy mặt Quách Đoan Tú là đủ rồi, ngược lại không phải bởi vì nàng bộ dạng không đủ xuất chúng xinh đẹp, mà là nhìn thấy nàng liền nghĩ đến Tiền Hoàng hậu và Nhị hoàng tử, khiến hắn nhớ tới bản thân ở trong tình cảnh ăn nhờ ở đậu mặc cho người định đoạt, trong lòng hết sức không thoải mái.



Lý Thế không dám khuyên nữa, phụng bồi hắn đi thư phòng ngủ lại.
Vài vị phi tần địa vị cao cũng thưởng không ít đồ riêng của mình. Tôn Hiền phi nói: “Nô tì thấy tức phụ lão Tứ và lão Tứ vô cùng xứng đôi. Lúc trước bên người lão Tứ không có người biết nóng biết lạnh, hắn lại ở bên ngoài một mình, thật là có chút làm cho người ta lo lắng, hiện giờ đã có tức phụ lão Tứ, như vậy cũng tốt.”



Hoàng hậu chậm rãi gật đầu, Tiêu Thiểu Huyền nghiêm túc đón nhận vị Vương phi nàng kín đáo đưa cho hắn, điểm này nàng vẫn rất hài lòng. Hoàng hậu liền hỏi Tiêu Thiểu Huyền: “Lão Tứ, chuyện hậu trạch trong phủ ngươi, bây giờ là người nào đang trông coi?”



Tiêu Thiểu Huyền vừa nghe liền hiểu ý của nàng, trong lòng thầm mỉm cười, miệng lại kính cẩn đáp: “Hậu trạch của Nhi thần bây giờ là do Hoa ma ma quản lý. Hiện giờ Vương phi đã vào cửa, trở về nhi thần sẽ bảo Hoa ma ma giao sổ sách và chìa khóa của phủ cho Vương phi.” Lời này hắn nói càng hay, hắn vừa mới ly gián quan hệ của Tiền Hoàng hậu và Quách Đoan Tú, không thể để hoàng hậu ở trong lúc mấu chốt này ban ơn lấy lòng Quách Đoan Tú.



Lời Hoàng hậu muốn nói đã để hắn nói mất, gật đầu nói: “Như thế rất tốt.”



Quả nhiên Quách Đoan Tú cảm kích nhìn về phía Tiêu Thiểu Huyền.



Lúc này có thái giám tới bẩm báo nói Kiến Thủy điện bên kia đã kết thúc, để cho hai người nhanh đi bái kiến hoàng đế.



Hai người liền từ biệt mọi người đi đến Kiến Thủy điện. Hoàng hậu phái Đại ma ma của Vĩnh Trữ cung tự mình đưa hai người ra ngoài, Đại ma ma dường như tùy ý hỏi một câu: “Vương phi sao không đem hai nha đầu Tử Lan và Tử Chi theo bên người?”



Đêm qua xảy ra chuyện như vậy, Quách Đoan Tú hận không thể giết chết hai hồ ly lẳng lơ kia, làm sao còn có thể mang các nàng tiến cung. Không ngờ hoàng hậu đã kêu Đại ma ma hưng sư vấn tội nhanh như vậy, nàng đang không biết nên trả lời như thế nào, Tiêu Thiểu Huyền đã mở miệng nói: “Bổn Vương vừa khai phủ, hậu trạch cũng không có người quản lý, hai vị cô nương Tử Lan Hòa Tử Chi đều là nương nương tự mình dạy dỗ, năng lực rất tốt, Bổn vương liền để các nàng ở lại trong phủ giúp đỡ Hoa ma ma một chút.”



Đại ma ma gật đầu, hắn nói như vậy cũng không tìm ra khuyết điểm gì.



Quách Đoan Tú thấy hắn chủ động giải vây thay mình, trong lòng lại càng cảm kích, đợi Đại ma ma rời đi, chủ động tiến lên nắm tay của Tiêu Thiểu Huyền.



Tiêu Thiểu Huyền cố nén buồn nôn, không hất tay nàng ra.



Hai người đi Kiến Thủy điện, hoàng đế đang phê duyệt tấu chương, kêu hai người bái kiến, chẳng qua tùy ý nhìn bọn họ hai mắt, nói không được vài câu đã đuổi hai người ra rồi.



Hai người tự trở về Yến vương không đề cập tới.