Hoàng Gia Sủng Tức

Chương 107 : Mang thai (5)

Ngày đăng: 16:38 27/05/20


Nam An Hầu phủ.



Trong viện của Lý Ngọc, Lý Duyên đang bôi trét cái gì đó trên mặt Lý Ngọc. Lý Ngọc có chút không kiên nhẫn nhíu mày: “Ngươi rốt cuộc muốn ta nằm trên giường bao lâu?” Hai con ngươi của hắn trong suốt, lấp lánh hữu thần, thanh âm nói chuyện trung khí mười phần, nơi nào có cảm giác lập tức sẽ chết như bên ngoài truyền nói.



Lý Duyên cười ha hả nói: “Nếu ngươi muốn ôm mỹ nhân về, liền nghe theo sắp xếp của ta. Vì giúp ngươi, ngay cả phụ thân mẫu thân tổ mẫu đều bị ta lừa gạt.”



Lý Ngọc nghe được mấy chữ ôm mỹ nhân, lại thành thành thật thật nằm xuống giường. Sau một lát mới nói: “Không phải ngươi từ trước đến giờ xử sự ổn thỏa, làm việc ổn trọng đấy sao, sao lần này lại ngược lại theo ta hồ nháo rồi?”



Lý Duyên nhìn đệ đệ một cái, lặng yên hồi lâu, mới chậm rãi nói: “Ta chỉ là không muốn thống khổ ta từng trải qua, lại tái diễn lần nữa trên người ngươi.”



Lý Ngọc nhớ tới cọc hôn nhân thất bại vì gia tộc lần đó, muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn ngậm miệng lại.



Vỗ vỗ bờ vai của hắn, không nói một lời đi ra khỏi phòng.



Qua tiếp ba ngày chính là ngày cập kê của Lý Đình. Lý Đình mặc dù là thứ xuất, nhưng là Nam An Hầu phủ luôn coi cô nương như kiều khách nuôi dưỡng tốt, cho nên mấy tháng trước liền chuẩn bị lễ cập kê cho nàng. Lễ cập kê là trường hợp vốn nên thật vui vẻ, nhưng cái dạng này của Lý Ngọc, không khí trong nhà hiện giờ có chút hoàn toàn xa lạ, Lý Đình liền đi tới chỗ Chu thị, thương lượng với nàng có thể dứt khoát hủy bỏ lễ cập kê này hay không.



Lý Đình tuy là thứ nữ, nhưng Chu thị đối đãi với nàng không tệ, năm đó thời điểm thân sinh nữ nhi của Chu thị là Lý Sính đang ở đây, Chu thị đối xử với đích nữ thứ nữ đều là bình đẳng, ăn mặc chi tiêu, giáo dục bồi dưỡng, đều là giống nhau như đúc, đương nhiên dù sao Lý Đình và nàng cũng cách một tầng bụng, rốt cuộc không thể thực sự giống như thân sinh nữ nhi, nhưng Chu thị cũng thật sự xem nàng như tiểu thư đích xuất để bồi dưỡng.



Cho nên Lý Đình đối đãi với Chu thị cũng hết sức tôn trọng. Lý Đình sau khi vào phòng hành lễ với Chu thị, nói mục đích đến. “Hiện giờ trong nhà rối loạn, nữ nhi nghĩ, lễ cập kê này liền dứt khoát không làm đi.”



Lễ cập kê của Lý Đình vốn là Chu thị xử lý, mấy ngày nay nàng bận rộn mời danh y xem bệnh cho nhi tử, lại không rảnh giúp Lý Đình bố trí mấy việc này, trong lòng nàng mặc dù đau buồn thương thế của con trai, nhưng rốt cuộc không phải là chủ mẫu hẹp hòi bình thường, nói: “Ngươi cập kê cũng là đại sự, nếu ngay cả lễ cập kê cũng không làm, chẳng phải là quá ủy khuất ngươi.”



Đang muốn nói chuyện, chỉ nghe thấy bên ngoài có người nói: “Ai nói không làm chứ? Lễ cập kê này của muội muội không thể không làm.” Khi nói chuyện Lý Duyên vén rèm đi đến.



Lý Đình kinh ngạc nhìn vị đại ca này một cái. Lý Duyên là thế tử tương lai của Hầu phủ, địa vị cao nhất trong tất cả công tử trong phủ, vẫn ở bên cạnh cùng Lão thái gia xử lý sự vụ Hầu phủ, nghe hắn tận tâm chỉ bảo, rất ít đến hậu viện.



Chu thị nhìn thoáng qua đại nhi tử nói; “Ngươi đã đến rồi?” Biết hắn mới từ chỗ Lý Ngọc trở về, lại hỏi: “Ngọc nhi bên kia như thế nào?”



Lý Duyên nói: “Chỗ Lục đệ vẫn là cái dạng kia.” Chu thị nghe xong lời này, mâu sắc không khỏi buồn bã.




Lý Đình dẫn mọi người đi đi tới Bác Nhã hiên, dọc theo đường đi thân thiết chu đáo kêu gọi vài vị cô nương. Lục Thanh Lam cẩn thận quan sát tiểu cô nương, thấy hai đầu lông mày nàng ẩn hàm vẻ lo lắng, trong lòng không khỏi trầm xuống, chỉ sợ lời đồn Lý Ngọc bệnh nặng bên ngoài, là không ngoa.



Nàng rất muốn hỏi một chút bệnh tình của Lý Ngọc, nhưng nàng là một cô nương chưa xuất giá, hỏi bệnh tình của một nam tử không liên quan, cũng không dễ nghe, đành nhịn xuống.



Có người thiếu kiên nhẫn hơn nàng, Lục Thanh Nhân trực tiếp mở miệng nói: “Lý cô nương, nghe nói Lý Ngọc Lý công tử từ lúc được cứu trở về từ Vạn Tuế sơn, liền bệnh không dậy nổi, bệnh tình hết sức nghiêm trọng, có phải thật vậy không?”



Địa vị Nam An Hầu phủ mặc dù cao, nhưng Lục Thanh Nhân ỷ mình là đích nữ, cũng không để Lý Đình vào mắt, nếu không phải tới đây mới có thể nhìn thấy nam thần mình tâm tâm niệm niệm, nàng mới lười tới tham gia lễ cập kê của một thứ nữ.



Lời này của nàng hỏi rất trực tiếp, có vẻ có chút vô lễ. Trong lúc nhất thời mấy vị cô nương của Trường Hưng Hầu phủ đi cùng đều cảm thấy có chút mất mặt.



Lý Đình lại không có chút không vui nào, chẳng qua chỉ thản nhiên nói: “Lục ca ta đích thật là bệnh không nhẹ...”



Nàng vẫn chưa nói xong, Lục Thanh Nhân đã sốt ruột, buột miệng nói: “Vậy có thể mang chúng ta đi thăm Lý công tử một cái không?”



Lời này không chỉ là không lễ phép, quả thực có chút thiếu não rồi.



Lục Thanh Lam cau mày trừng mắt nhìn Lục Thanh Nhân một cái: “Tứ tỷ tỷ, ngươi có thể nói ít đi một câu được không?” Lục Thanh Nhân không chút khách khí trừng mắt nhìn trở lại.



Lục Thanh Dung cũng nhịn không được kéo tay áo của nàng, “Tứ tỷ tỷ!”



Lục Thanh Nhân thật sự cũng không ngu đến mức đó, nàng là nói chuyện không suy nghĩ, vừa rồi nói xong câu nói kia, nàng cũng kịp phản ứng có chút thái quá, vội vàng bổ cứu nói: “Chúng ta đều là quan tâm bệnh huống của Lý công tử, ta cũng chỉ là nói giỡn mà thôi...”



Lý Đình thản nhiên nói: “Nói giỡn a...” Nói đùa thế này cũng không có chút kỹ thuật nào? Lý Đình cho dù là ở khuê các, cũng từng nghe qua vị Tứ tiểu thư Trường Hưng Hầu phủ này một mối tình thâm đối với huynh trưởng nhà mình, nàng không rõ, người này sợ là ngay cả cơ hội nói một câu với Lý Ngọc cũng không có, rốt cuộc là sao nàng lại coi trọng Lý Ngọc?



Mấy tỷ muội của Lục gia xấu hổ hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.



Đối mặt với người không theo như lẽ thường như Lục Thanh Nhân, Lý Đình nhất thời cũng không biết nên nói cái gì, mọi người yên lặng đi đến Bác Nhã hiên. Bác Nhã hiên đã có không ít khách nhân tới, đều là tiểu cô nương tuổi tương tự như Lý Đình, một thiếu nữ trong số đó mặc bối tử màu đỏ tươi hết sức gây chú ý, chẳng những dung mạo diễm lệ, vẻ mặt ngạo mạn, tức thì bị vô số tiểu cô nương vây quanh giống như chúng tinh củng nguyệt.