Hoàng Gia Sủng Tức
Chương 108 : Diễn kịch
Ngày đăng: 16:38 27/05/20
Người này Lục Thanh Lam biết, chính là thân chất nữ của Hoàng hậu nương nương Tiền Lâm. Lúc Lục Thanh Lam năm tuổi từng gặp nàng ta ở Quảng Ninh Vương phủ, khi đó nàng ta bởi vì một lòng muốn tiếp cận Cửu hoàng tử mà bị Tiêu Thiểu Giác làm mất mặt, Lục Thanh Lam đến nay vẫn khắc sâu ấn tượng.
Lại nói tiếp Tiền Lâm năm nay đã mười bảy tuổi, chẳng những chưa thành thân, ngay cả hôn sự cũng chưa định ra. Tiền Lâm bắt đầu từ mười mấy tuổi liền coi trọng Tiêu Thiểu Giác, nàng lấy danh thăm hoàng hậu, không ít lần tiếp cận Tiêu Thiểu Giác.
Tiền Hoàng hậu cũng muốn gả nàng cho Tiêu Thiểu Giác, để mượn sức khống chế vị hoàng tử được hoàng đế hết sức sủng ái này. Nhưng Tiêu Thiểu Giác cũng không phải là Tiêu Thiểu Huyền, để Tiền Hoàng hậu bài bố như vậy, Tiêu Thiểu Giác sẽ không cho nữ nhân này sắc mặt tốt.
Lục Thanh Lam nhớ rõ, ở kiếp trước tựa hồ Tiền Lâm cuối cùng vẫn là gả cho Tiêu Thiểu Giác, chẳng qua là làm thiếp của Tiêu Thiểu Giác, về phần Vương phi của Tiêu Thiểu Giác, lại là nữ tử có gia thế tốt hơn Tiền Lâm, tính tình lại càng cường thế hơn.
Mọi người thấy tỷ muội Lục Thanh Lam tới, nhất thời rối rít đứng dậy tiếp đón, duy chỉ có Tiền Lâm lại vẫn ngồi vững vàng, căn bản không đứng lên, chỉ gật đầu gửi lời hỏi thăm về phía các nàng. Tiền gia là nhà mẹ đẻ của hoàng hậu, một nhà hai hầu, mấy năm nay dựa vào thế lực của Nhị hoàng tử, càng thêm ngang ngược càn rỡ.
Hôm nay có thể tham dự lễ cập kê của Lý Đình, đều là gia thế nhất đẳng, ngay cả phân lượng như Trường Hưng Hầu phủ, đều có chút không đủ xem. Chẳng qua những tiểu cô nương này xuất thân cao quý, được chuyên tâm bồi dưỡng xử sự lễ nghi chu toàn, ngày thường lại thường xuyên tham dự yến hội như vậy, cho nên cũng có chút năng lực giao tế, mặc kệ trong lòng nhìn trúng tỷ muội Lục gia hay không, ít nhất ngoài mặt đều vẫn duy trì tư thái khách khách khí khí.
Bọn tỷ muội Lục gia, vốn Lục Thanh Nhân lớn tuổi nhất, nhưng mọi người rõ ràng càng trọng thị Lục Thanh Lam hơn, rối rít tiến lên chào hỏi nói chuyện với Lục Thanh Lam. Kỳ thật nguyên nhân rất đơn giản, Lục Thanh Lam có phụ thân là tiền khoa truyền lư, tỷ phu là kim khoa thám hoa, đều là xuất thân thứ cát sĩ, nhất là Kỷ Hải, hàn lâm chưa đầy hai mươi tuổi tiền đồ tiền đồ vô hạn.
Trái lại Lục Thanh Nhân, phụ thân trừ ăn uống đánh bạc ra, ngoại trừ nhà cữu cữu có chút thế lực, muốn khen cũng chẳng có gì mà khen, cộng thêm chuyện nàng thầm mến Lý Ngọc mặc dù không đến mức người người đều biết, vẫn có không ít người đang ngồi đây biết đến, nhân phẩm như vậy, ai nguyện ý tiếp xúc với nàng.
Lục Thanh Lam không giống như là danh môn quý nữ hứng thú với giao tế, bởi vậy không nổi danh trong vòng giao tế, mặc dù như vậy, nhưng nàng ứng phó với các vị quý nữ cũng thành thạo như cá gặp nước, khí độ ôn hòa dáng vẻ đoan trang, Lý Đình luôn luôn âm thầm quan sát, không khỏi tấm tắc kêu kỳ lạ, thầm nghĩ khó trách Lục ca có thể để mắt đến Lục Thanh Lam, nàng mặc dù không dựa vào dung mạo cũng đã vô cùng nổi bật.
Lúc này có tiểu cô nương vui vẻ chạy tới, lôi kéo cánh tay của nàng nói: “Lục tỷ tỷ, ngươi đã đến rồi.” Tiểu cô nương này mặc một thân thông áo màu đinh hương, chải song nha kế, mặt tròn tròn, mười một mười hai tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, mắt to nhấp nháy, vừa thấy chính là người tính tình hoạt bát sáng sủa. Chính là tôn nữ của Hộ bộ tả Thị Lang Bạc Nguyên Châu Bạc Thiến Như, Lục Thanh Lam gặp nàng ở trên yến hội vài lần, thích tính tình của nàng, hai người tự nhiên liền thành bằng hữu. Về sau Bạc Thiến Như mời nàng đi qua Bạc phủ mấy lần, coi như là thành bạn chi giao.
Lục Thanh Lam cười gật đầu hướng về phía nàng thăm hỏi nói: “Thiến Như, ngươi tới sớm như.”
Lúc này Lục Thanh Nhân cũng nhìn thấy hai vị biểu tỷ của Bình Lương Hầu phủ Triệu Tử Huyên và Triệu Tử Phù, liền tiến lên bắt chuyện.
Bởi vì giờ lành của lễ cập kê còn chưa tới, chúng tiểu cô nương liền tụ họp cùng một chỗ nói chuyện. Nói đến xu thế phục sức lưu hành gần đây, Lục Thanh Lam nói vài câu, giải thích độc đáo, một câu trúng đích. Lục Thanh Lam kiếp trước là Thục phi, bản thân hết sức chú ý ăn mặc, kiếp trước căn bản là người dẫn dắt trào lưu của người có quyền, đều là trong cung nàng mặc cái gì, bên ngoài liền bắt chước theo. Nói đến đương nhiên là ngôn chi hữu vật, rất dễ dàng liền khuất phục đám đông.
Rất tự nhiên, bên người nàng liền tụ tập một đám người, đây cũng không phải là nhờ thân phận địa vị, tất cả đều là nhờ học thức và mị lực cá nhân. Vốn Tiền Lâm là nhân vật trọng yếu không thể nghi ngờ giữa nhóm tiểu cô nương này, Lục Thanh Lam thứ nhất là đoạt nổi bật của nàng, trong lòng nàng hết sức không vui. Cộng thêm lúc trước nàng nghe thấy trong cung có không ít lời đồn, nói không riêng Tam công chúa đối xử với nàng như thân tỷ muội, ngay cả Cửu hoàng tử đối xử với nàng cũng đặc biệt khác, Tiền Lâm đã sớm có khúc mắc đối với Lục Thanh Lam, nàng từ trước đến giờ rất tự tin đối với dung mạo của mình, nhưng nhìn thấy Lục Thanh Lam mới biết được cái gì gọi là mỹ nhân. Nàng tuổi còn nhỏ dung mạo đã xuất chúng như thế, đợi lớn hơn chút chỉ sợ mình lại càng thúc ngựa không kịp.
Chất chứa nhiều nguyên nhân như thế, làm cho nàng nhìn Lục Thanh Lam thế nào cũng không thoải mái. Tiền Lâm thấy mấy tiểu cô nương vây quanh nàng nói đến việc phối hợp phục sức, bộ dáng rửa tai lắng nghe, khom người thụ giáo, cũng nhịn không được nữa lên tiếng châm chọc: “Nói thì đạo lý rõ ràng đấy, chẳng qua ăn mặc như vậy mà xuất môn, người ngoài không biết còn tưởng rằng là từ nông thôn đến đây này, chẳng lẽ là lý luận suông giả danh lừa bịp?”
Nàng vừa nói như vậy, ánh mắt mọi người nhìn về phía Tiền Lâm đều có vài phần kinh ngạc. Bởi vì ngày thường, Tiền Lâm mặc dù ngạo mạn lớn lối, nhưng công phu trên mặt mũi vẫn làm đủ, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe như vậy, ngược lại vẫn là lần đầu.
Lục Thanh Lam ngẩng đầu nhìn nàng một cái, thấy cô nương này trong mắt tràn đầy khiêu khích, không khỏi nhíu mày, nghĩ thầm ta đắc tội ngươi lúc nào chứ?
Bạc Thiến Như lôi kéo tay áo của nàng, mịt mờ lắc đầu với nàng, ý bảo nàng không nên xung đột với Tiền Lâm. Lục Thanh Lam vỗ vỗ tay của nàng ấy, nàng cũng không muốn quan tâm người này, cũng không phải là sợ nàng, mà trước mắt bao người, mình và nàng tranh cãi gây sự với nhau, ngược lại ra vẻ mình cũng không có phong độ.
Không ngờ Tiền Lâm ngược lại được đằng chân lân đằng đầu, nhíu mày nhìn Lục Thanh Lam nói: “Thế nào, Lục cô nương không lời gì để nói ư?” Vừa rồi vẫn là ném đá giấu tay, hiện tại trực tiếp chỉ đích danh.
Lục Thanh Lam có chút cạn lời, bởi vì bộ dạng quá mức yêu nghiệt, nàng xuất môn luôn luôn ăn mặc mộc mạc khiêm tốn, thế nhưng tuyệt không thể nói rằng nàng mặc đồ cấp bậc thấp, Trường Hưng Hầu phủ cũng là gia đình huân quý, của hồi môn của Kỷ thị cũng coi như hậu hĩnh, Lục Thần và Kỷ thị lại yêu thương tiểu nữ nhi này nhất, đồ mua cho nàng đều là tốt nhất.
Hôm nay Lục Thanh Lam mặc một kiện thông tụ áo màu xanh nhạt, váy màu ngọc lan, màu sắc không sặc sỡ bằng Tiền Lâm, nhưng trên thực tế y phục trên người Lục Thanh Lam vẫn rất sang trọng, chất vải của mỗi một kiện xiêm y đều có lai lịch lớn, không phải là người có ánh mắt sắc bén sẽ không nhìn ra. Mà xiêm y và trang sức kết hợp cũng vô cùng thích hợp. Dạng này mặc ra ngoài, có vẻ vừa trang trọng lại thoả đáng, cho dù là ai cũng không bới móc được sai lầm.
Lục Thanh Lam mỉm cười nói: “Tiền tỷ tỷ là thân chất nữ của Hoàng hậu nương nương, Thành An Hầu phủ lại phú khả địch quốc, chúng ta đương nhiên là không dám so sánh cũng không thể so sánh.”
Tiền Lâm thấy nàng hình như có ý lui bước, không dám nhận lời của mình, trong lòng càng thêm đắc ý. Nói: “Ta đây mặc một thân, hầu hết đều là Hoàng hậu nương nương ban cho.” Nàng chỉ vào kiện bối tử màu đỏ tươi trên người nói: “Bối tử này là ta bỏ ra giá cao mua được từ thương nhân hải vận, đây chính là hoa nguyệt cẩm chính tông của Như Ý phường Đại Lương Quốc.”
Hoa nguyệt cẩm là một loại thục cẩm (gấm), thục cẩm sản xuất từ phía nam của Đại Lương, mà Như Ý phường lại là tú phường nổi danh nhất của Đại Lương Quốc, mỗi một khối vải dệt sản xuất ra đều là tinh phẩm, chuyên môn cung ứng cho hoàng thất Đại Lương. Bởi vì Đại Tề và Đại Lương chinh chiến nhiều năm liền, song phương đóng cửa mậu dịch biên cảnh, cho nên Thục cẩm cực kỳ hiếm thấy ở Đại Tề, đại đa số thục cẩm trên thị trường đều là thông qua buôn lậu trên biển tới được, mà thục cẩm của Như Ý phường sản xuất mỗi một khối ở chợ đen lại càng có thể bán ra giá trên trời.
Càng là vật hiếm hoi càng là có thể được những tinh anh này hâm mộ, cho nên gia đình huân quý ở kinh sư, người nào người nấy lấy việc mặc thục cẩm làm vinh. Thúc đẩy sinh trưởng một dây xích sản xuất công nghiệp, Đại Tề có một số thương gia không hợp pháp, thông qua xảo thủ của tú nương, bắt chước chế tạo ra thục cẩm nhái, dùng giả loạn thật, bán ra ở chợ đen với giá trên trời, cho nên Tiền Lâm mới cường điệu thứ mình mặc chính là thục cẩm “Chính tông”.
Lục Thanh Lam liền đứng dậy, đi đến trước mặt Tiền Lâm nói: “Thân xiêm y này của Tiền tỷ tỷ thật là đẹp mắt, hoa nguyệt cẩm chính là cực phẩm trong các loại thục cẩm, tay nghề nhuộm dệt đạt tới cảnh địa lô hỏa thuần thanh... Ồ?” Nói tới đây, nàng bỗng nhiên dừng lại, phảng phất giống như nhìn thấy cái gì không nên nhìn, nói đến một nửa liền im bặt.
Tiền Lâm nhất thời có chút tức giận, “Thế nào, ngươi có ý kiến gì với xiêm y này của bổn cô nương hay sao?”
—— tất cả những lời này đều là hai huynh đệ nghiên cứu trước rồi. Lý Ngọc hiện tại chẳng qua là đang dựa theo lời thoại mà thôi. Lại nói tiếp diễn kỹ của Lý Duyên cực kỳ tốt, có thể sánh bằng cấp bậc ảnh đế, nhưng Lý Ngọc còn kém nhiều lắm, lời thoại vô cùng gượng gạo, may mà Lục Thanh Lam kích động, cũng không nghe ra sơ hở gì.
Lý Duyên đang âm thầm lau mồ hôi lạnh, ôn nhu nói: “Lục đệ, sao sự đáo lâm đầu ( 事到临头) ngươi còn tùy hứng như vậy? Ngươi không phải trong mộng vẫn một mực gọi danh tự của Lục cô nương sao?”
Lý Ngọc buột miệng nói: “... Câm mồm!”
Hai huynh đệ này kẻ xướng người hoạ, đối thoại hết sức phù hợp tính cách của Lý Ngọc, ngược lại thật sự lừa gạt được Lục Thanh Lam.
Lý Ngọc nói xong câu đó, lại bắt đầu ho khan kịch liệt. Gã sai vặt vội vàng đỡ hắn nửa ngồi dậy, đấm lưng cho hắn. Lý Ngọc ho đến hết sức lợi hại, gã sai vặt đưa một cái khăn trắng bảo hắn nhổ đàm, Lý Ngọc hé miệng, vậy mà nôn một ngụm máu, huyết hoa màu đỏ khăn màu trắng, hai cái tương phản làm nổi bật lên, đúng là chói mắt kinh tâm.
Việc Lý Ngọc giả bệnh, Lý Duyên gạt tuyệt đại đa số mọi người trong nhà, Lý Đình đương nhiên là không biết. Thấy tình hình này, không khỏi kinh hô một tiếng: “Lục ca ca!” Cả người sợ tới mức lui về sau một bước. Nàng tuổi còn nhỏ, chưa từng trải qua chuyện này.
Lục Thanh Lam lại đi về phía trước một bước, đi tới trước mặt Lý Ngọc nói: “Ngươi... Ngươi...”
Lý Ngọc có chút lo lắng bị nàng nhìn ra sơ hở, may mà trong mắt tiểu cô nương chứa đầy nước mắt, hai mắt đã mơ hồ, cũng không nhìn ra khẩn trương của Lý Ngọc. Lý Ngọc giả bộ yếu ớt, ôn nhu nói: “Thiên hạ này, ai có thể không chết chứ! Ngươi đừng khóc, khóc rất khó coi.”
Hắn nói xong, nói trôi chảy hơn một chút, “Lý Ngọc ta cả đời không sợ trời không sợ đất, vô câu vô thúc đã quen, không nghĩ tới có một ngày, lại để ý một nữ tử như vậy.” Hắn buồn bã cười, “Không sợ ngươi chê cười, kể từ khi lần đầu tiên ta dùng rắn bức ngươi vào trong ao sen, ta liền phát hiện trong lòng mình đã có ngươi, muốn gặp ngươi. Sau đó lần kia chúng ta cùng nhau rơi xuống vách núi, ta sinh bệnh nặng phát sốt không ngừng, nếu không có ngươi ở bên chiếu cố, ta đã sớm chết mấy trăm lần rồi, lần đó ta liền âm thầm nghĩ ở trong lòng, nếu Lý Ngọc ta có thể còn sống đi ra ngoài lần này, ta nhất định cưới ngươi làm vợ, thương yêu ngươi, cả đời che chở ngươi không cho ngươi chịu bất kỳ ủy khuất gì.”
“Đừng nói nữa...” Lục Thanh Lam nhớ tới kiếp trước, nàng gả cho Tiêu Thiểu Huyền không lâu, Trường Hưng Hầu phủ còn trong trạng thái bấp bênh, vì gia tộc nàng một lần lại một lần để Lý Ngọc thăm dò tin tức làm việc cho nàng, hắn đều tuyệt đối làm được. Lý Ngọc biết rất rõ ràng bọn họ trong lúc đó vốn cũng không có khả năng, vẫn nghĩa vô phản cố vô tư trợ giúp nàng.
Kiếp trước, hắn là người yêu mình thuần túy nhất, cũng chỉ có hắn, từ đầu đến cuối, đối xử mình giống như trân bảo. Ở kiếp trước nàng làm hại Lý Ngọc cơ khổ nửa đời, về sau Trường Hưng Hầu phủ bị diệt, Lý Ngọc viết tấu chương mắng Tiêu Thiểu Huyền vong ân phụ nghĩa, bị ném vào thiên lao, Lục Thanh Lam không biết hắn sống hay chết, nhưng đoán chừng theo tính tình của Tiêu Thiểu Huyền, xác suất Lý Ngọc sống sót không lớn.
Kiếp trước nàng đã làm hại Lý Ngọc đủ khổ, cho nên kiếp này nàng mới nghĩ mọi cách tránh xa Lý Ngọc. Không muốn để hắn có quan hệ với mình, không muốn làm cho hắn yêu mình. Thế nhưng mà rốt cuộc, hắn vẫn là bởi vì cứu mình mà đe dọa tính mạng. Lục Thanh Lam kiên cường tự lập, từ trước đến giờ không thích khóc, lúc này cũng không nhịn được rơi lệ.
Lý Duyên đứng ở sau lưng Lục Thanh Lam, dù sao nàng cũng không nhìn thấy hắn, liên tục nháy mắt ra dấu về phía Lý Ngọc. Để cho Lý Ngọc nói ra câu nói quan trọng nhất.
Lý Ngọc nhận được nhãn phong của ca ca, do dự một chút cố lấy dũng khí nói: “Nếu lần này ta may mắn còn có thể sống được...Ngươi có thể đáp ứng... Làm thê tử của Lý Ngọc ta hay không?”
Lục Thanh Lam đời này vốn là không muốn thành thân. Kiếp trước đã trải qua nhiều như vậy, những thứ tình tình ái ái, nàng cũng nhìn thấu rồi, cảm giác cũng chỉ là một chuyện như vậy mà thôi. Huống chi tra nam Tiêu Thiểu Huyền khiến nàng tổn thương sâu như vậy, làm nàng sinh ra bản năng bài xích đối với việc thành thân. Nhưng trong nước mắt nàng mơ hồ nhìn thấy ánh mắt chờ đợi của Lý Ngọc, lời nói cự tuyệt liền nuốt trở về.
Cũng không phải nói ở kiếp này nàng thích Lý Ngọc, mà là cảm giác áy náy hai đời chồng lẫn nhau, khiến Lục Thanh Lam không cách nào tàn nhẫn cự tuyệt một nam nhân hai đời yêu nàng, vì nàng mà có thể không chút do dự đi tìm chết, huống chi, người nam nhân này có thể rất nhanh sẽ rời khỏi hậu thế.
Dù sao thành thân cũng không phải chuyện đùa, nàng trầm mặc suy nghĩ nên mở miệng như thế nào. Hai tay của Lý Ngọc giấu ở trong chăn nắm thật chặt, hô hấp khẩn trương như muốn dừng lại.
Vài giây đồng hồ đối với hắn mà nói, quả thực dài dằng dặc như một thế kỷ.
Nàng có cảm kích có tán thưởng đối với Lý Ngọc, duy chỉ có ái mộ là không. Có lẽ tại thời khắc cuối cùng sinh mệnh Lý Ngọc, nàng có lẽ nên thỏa mãn nguyện vọng cuối cùng của hắn. Nàng có chút do dự có nên trái lương tâm đáp ứng Lý Ngọc hay không.
Đúng vào lúc này, cửa phòng bỗng nhiên bị người dùng vũ lực đá văng, chỉ thấy một thiếu niên mặt mũi trong trẻo lạnh lùng, dung nhan tuyệt mỹ hùng hùng hổ hổ xông tới, kéo tay Lục Thanh Lam lại, nổi giận nói: “Khốn kiếp, ngươi ở nơi này làm gì?”
Chính là Tiêu Thiểu Giác. Lúc trước hắn và Lục Văn Đình đến thăm Lý Ngọc một lần. Có Lý Duyên yểm trợ, hai người lại chỉ ngồi một lát liền đi, cộng thêm trong phòng ánh sáng mờ mờ, hai người cũng không phát hiện chỗ nào không ổn.
Sau khi thăm Lý Ngọc xong, Lý Duyên an trí hắn và Lục Văn Đình ở trong khách sảãnh uống trà, vốn Lý Duyên nên ở chỗ này tiếp bọn hắn, nhưng hắn muốn đi xử lý chuyện trọng yếu hơn, liền tìm cớ rời đi. Tiêu Thiểu Giác thăm Lý Ngọc xong cũng không rời đi, liền ngồi ở đó chậm rãi uống trà, câu được câu không nói chút nhàn thoại với Lục Văn Đình.
Hai người ngồi trong chốc lát, Vệ Bân vội vã đi đến, ghé vào bên tai Tiêu Thiểu Giác nói mấy câu, sắc mặt Tiêu Thiểu Giác lập tức đại biến, đứng dậy nói với Lục Văn Đình: “Lục huynh, ta có chút chuyện này, trước xin lỗi không tiếp chuyện được.” Đứng dậy vội vàng đi theo Vệ Bân.
Hắn cảm thấy hành động của Lý Duyên có chút kỳ quái, sai Vệ Bân phái người của bí doanh lặng lẽ đi theo hắn, không ngờ vậy mà phát hiện Lý Duyên nửa đường chặn Lục Thanh Lam, mang nàng đến gian phòng của Lý Ngọc.
Hắn vốn đã canh cánh trong lòng đối với quan hệ của hai người, làm sao chịu đựng được, dứt khoát tới đây. Người bên ngoài vốn muốn bẩm báo, lại bị người của hắn mang đến trực tiếp ngăn lại. Hắn đến ngoài cửa, vừa lúc nghe thấy câu nói kia của Lý Ngọc ép Lục Thanh Lam gả cho hắn làm vợ, làm sao còn có thể nhẫn nhịn, lúc này liền đạp cửa đi vào.
Hắn giống như là một con sư tử phẫn nộ, toàn thân cao thấp phát tán ra từng trận sát khí băng hàn, “Lý Duyên, Lý Ngọc, được lắm! Các ngươi được lắm!” Nhưng tiếp theo câu uy hiếp, hắn bắt lấy cổ tay Lục Thanh Lam lôi nàng đi ra ngoài.