Hoàng Gia Sủng Tức
Chương 110 : Mang thai (6)
Ngày đăng: 16:38 27/05/20
Vì vậy, này thánh chỉ vừa đưa ra, Tiêu Thiểu Du cũng có chút hoảng hốt, lập tức sai người người đi mời Lục Hãn đến Trữ vương phủ.
Lục Hãn mới vừa đến Trữ Vương phủ, lập tức được mời đi mật thất, phát hiện mấy người Định Quốc công Hàn Bân, Vũ An bá Mạnh Bác Duyên, hộ bộ tả Thị Lang Bạc Nguyên Châu, Quốc tử giám tế tửu Loan Văn Tuyên cùng với Đô sát viện phó Đô ngự sử Hình An cũng tới.
Tất cả mọi người đang đợi hắn.
Ở trong phe Hoàng trưởng tử, quan chức của Lục Hãn không phải là cao nhất, thế lực gia tộc cũng không phải là lớn nhất, nhưng hắn lại là người quan trọng nhất. Vốn bởi vì không có hắn, bởi vì Lục Hãn là người thông minh nhất trong số mọi người, hắn nhìn xa trông rộng, nắm chắc tâm ý và phán đoán thế cờ của hoàng đế, tinh chuẩn dị thường, mỗi lần đều trợ giúp Hoàng trưởng tử vượt qua nguy cơ, đã tạo được uy tín đức cao vọng trọng trong nhóm người này.
Phó đồng đi mời Tiêu Thiểu Du tới. Lục Hãn thấy Hoàng trưởng tử mặc một bộ trường bào màu thạch thanh, sắc mặt ôn văn nhĩ nhã giống bình thường, chẳng qua nhìn kỹ vẫn có thể nhìn ra tia máu trong mắt hắn, có thể thấy mấy ngày qua, hắn cũng không được ngủ ngon giấc.
Mọi người rối rít đứng dậy hành lễ với hắn.
Tiêu Thiểu Du ôn hòa nói: “Các vị đại nhân, chúng ta đều là người một nhà, cũng không cần những thứ nghi thức xã giao khách sáo này.”
Mọi người lúc này mới ngồi xuống tại chỗ.
Tiêu Thiểu Du nói: “Bổn vương mời các vị đến đây, chắc hẳn các vị cũng biết là vì chuyện gì. Phụ hoàng đã hạ chỉ tước bỏ bổng lộc song thân vương của bổn vương, không ít đại thần trong triều hiện giờ thấy bổn vương đều là đi vòng qua, hiện giờ tình thế này các vị có thể có biện pháp phá giải gì không?”
Mọi người đều không khỏi có chút sầu lo, Định Quốc công là người địa vị cao nhất, nữ nhi của hắn chính là chính phi của Hoàng trưởng tử, xem như hắn là cha vợ chân chính, hắn mở lời nói trước: “Chuyện lần này thế nhưng liên lụy đến điện hạ, lão thần cảm thấy trong chuyện này ắt hẳn có âm mưu ở trong đó, kẻ ở sau lưng hãm hại điện hạ, sợ rằng thoát không khỏi liên quan đến Lỗ vương. Phải biết rằng Lỗ vương cũng chia ra trông coi nội vụ, nội vụ phủ mới nên chịu trách nhiệm trực tiếp đối với sự kiện lần này, hắn lại có thể nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, công bộ chỉ đưa đến một người có trách nhiệm giám sát, Vương gia liền bị liên lụy, hiện giờ Thánh thượng chỉ tước bổng lộc song thân Vương của ngài, có thể thấy Thánh thượng tin những thứ căn cứ chó má kia. Chúng ta chỉ đành phái người âm thầm điều tra, tìm được chứng cớ trả lại trong sạch cho ngài, mới có thể để ngài đạt được tín nhiệm của hoàng thượng một lần nữa.”
Hắn cảm thấy vô cùng lo lắng, nếu hoàng thượng tin Trữ vương có lòng hại hắn, về sau làm sao đấu với Lỗ vương được nữa, chỉ sợ tất cả mọi người đang ngồi đây đều phải chết không nơi táng thân.
Mọi người rối rít gật đầu, kỳ thật tất cả mọi người đều cho là như vậy, bản thân Hoàng trưởng tử cũng là như thế.
Vì vậy mọi người bảy mồm tám lưỡi phát biểu vài câu nghị luận riêng phần mình, quan điểm cũng đều không có gì khác Định Quốc công.
Hoàng trưởng tử thấy Lục Hãn vẫn không nói chuyện, lại hỏi: “Lục đại nhân nghĩ như thế nào?”
Quan điểm của Lục Hãn mọi lần đều khác mọi người, nhưng lại chứng minh hắn mới là số ít người nắm giữ chân lý, bởi vậy nhất thời ánh mắt của mọi người đều rơi vào người của hắn.
Lục Hãn khẽ mỉm cười, chắp tay nói: “Lời Quốc công gia nói có lý. Chẳng qua vi thần có điểm không đồng ý, nói ra cho điện hạ và các vị đại nhân xem xét.”
Định Quốc công xưa nay biết ánh mắt hắn độc đáo, bởi vậy cũng không bởi vì hắn phản đối ý kiến của mình mà tức giận, ngược lại nói: “Lục lão đệ mau nói đi.” Lục Hãn nói: “Vi thần ngược lại cảm thấy, Thánh thượng tước bổng lộc song thân vương của Vương gia cũng không phải là một chuyện xấu.”
Lời vừa nói ra mọi người đều ngạc nhiên. Vũ An Mạnh Bác Duyên nói: “Lục đại nhân chỉ giáo cho?” Ngay cả mắt Hoàng trưởng tử cũng lộ vẻ nghi hoặc nhìn Lục Hãn.
Lục Hãn không nhanh không chậm, chậm rãi đàm đạo: “Điện hạ, các vị đại nhân, ta lấy một ví dụ cho các vị. Đoán thử Thánh thượng không quên, ta hiện giờ đảm nhiệm vị trí Lễ bộ tả Thị Lang, phía dưới cũng quản vài người, những người này có quan hệ tốt với ta, quan hệ với ta không tệ chút, chúng ta ở trong quan trường ai cũng không muốn đắc tội với người khác. Cho nên cùng làm hỏng một công sự, có quan hệ tốt hơn với ta một chút, ta tự nhận những người đó là tâm phúc, ta sẽ gọi tới mắng bọn hắn một trận. Quan hệ với ta không tốt, ta có lẽ sẽ không làm gì bọn họ, chỉ từ từ nhìn, nếu bọn họ phạm sai lầm thêm, một ngày kia, ta có lẽ sẽ tìm cớ trực tiếp cách chức bọn chúng…”
Hắn nói những đạo lý này, tất cả mọi người đều hiểu được, thậm chí rất nhiều người đều hết sức quen thuộc.
Định Quốc công kịp phản ứng nói: “Ý của đại nhân là, Thánh thượng xử phạt Vương gia, chính nói rõ Thánh thượng tín nhiệm Vương gia?”
Lục Hãn gật đầu nói: “Đúng là như thế. Thử nghĩ chuyện này trọng đại, cũng không có chứng cớ xác thật làm điều kiện tiên quyết, nếu Thánh thượng thật sự hoài nghi trong sạch của Vương gia, sẽ làm sao? Có thể cho Vương gia một cái xử phạt vô thưởng vô phạt để đánh rắn động cỏ, khiến Vương gia có chuẩn bị trước, che dấu bằng chứng mấu chốt hay không? Nếu hoàng thượng đã cho rằng Vương gia có lòng soán nghịch, cách làm tốt nhất, chẳng lẽ không phải ẩn nhẫn không phát, không để lại dấu vết chậm rãi từng chút lột bỏ quyền lực của Vương gia, cuối cùng lại đánh đổ Vương gia, khiến ngài vĩnh viễn không thoát thân được.”
Mọi người nghe xong đều cảm thấy rất có lý, đây mới là cách làm ổn thỏa nhất, cũng phù hợp tính tình hoàng thượng nhất, hoàng thượng cũng không phải là thanh niên nhiệt huyết vọng động, qua nhiều năm đấu tranh chính trị tinh phong huyết vũ như vậy, hắn có thể một mực đứng vững không ngã, há lại có thể không nhìn xa trông rộng?
Đô sát viện phó Đô ngự sử Hình An vỗ tay vịn ghế, nói: “Đúng vậy, vẫn hiểu được. Chỉ là ta vẫn còn có chút không rõ, nếu hoàng thượng tin tưởng chuyện này không liên quan đến Vương gia, vì sao lại phải đối đãi với Vương gia chúng ta như vậy?” Mọi người cũng nghĩ không thông điểm này.
Lục Hãn nói: “Ta cảm thấy hoàng thượng sở dĩ làm như vậy, nói rõ hoàng thượng còn chưa tín nhiệm hoàn toàn đối với Vương gia, hắn muốn thông qua chuyện này thử thăm dò phản ứng của Vương gia một chút. Nếu Vương gia thật sự là chủ mưu, nhất định sẽ phái người hủy diệt chứng cớ, dấu vết để lại. Nếu Vương gia trong sạch, phản ứng đương nhiên khác. Hoàng thượng sẽ căn cứ sở tác sở vi của Vương gia làm ra phán đoán cuối cùng. Huống hồ xảy ra một sự kiện lớn như vậy, cũng nên có người thừa nhận trách nhiệm không phải sao?”
Nghe đến đó, Tiêu Thiểu Du sáng tỏ thông suốt, chỉ cảm thấy mây đen đầy trời đều tan đi. Hắn cao hứng cười ha ha nói: “Lục đại nhân thật sự là người đa mưu túc trí của bổn vương, chuyện này nhất định giống như Lục đại nhân nói. Chỉ là dựa theo lời Lục đại nhân nói, kế tiếp hành động của chúng ta rất quan trọng, phải như thế nào mới tốt?”
Lục Hãn nói: “Sấm chớp mưa móc đều là quân ân. Mặc kệ Thánh thượng cho cái gì, Vương gia tiếp nhận là được, chẳng những phải chịu còn phải vui vẻ chịu. Trải qua chuyện lần này, hoàng thượng nhất định mệt mỏi cả thể xác và tinh thần, ngài nên thường xuyên vào cung thăm hỏi, cố gắng hiếu tâm với người. Việc Hoàng thượng giao cho ngài làm cũng phải làm tốt, nhưng không nên làm quá hoàn mỹ, tốt nhất là có chút sai lầm nhỏ, có thể làm cho hoàng thượng bắt được cơ hội mắng ngài vài câu thì càng tốt.”
Nghe đến đó, mọi người lại càng khó hiểu. “Đây lại là vì sao?” Ai lại không muốn biểu hiện tốt trước mặt hoàng đế tranh giành sự chú ý của hoàng đế chứ, Lục Hãn lại bảo Hoàng trưởng tử cố ý làm hỏng chuyện?
Lục Hãn cười nói: “Điện hạ phải nhớ, con người hoàn mỹ mười phân vẹn mười vĩnh viễn chỉ có một, đó chính là hoàng thượng. Ngài hiện tại tuổi trẻ, hoàng thượng cũng đã… Nếu điện hạ còn biểu hiện hoàn mỹ vô khuyết khắp nơi, ngài bảo hoàng thượng phải làm sao? Chỉ cần quốc gia đại sự không thiếu sót là được. Huống hồ điện hạ khiến hoàng thượng tìm được cơ hội mắng ngài một trận, đem tức giận chất chứa ở trong lòng phát tiết ra ngoài, đối với ngài chỉ có trăm lợi mà không có một hại.”
Tiêu Thiểu Du nghe đến đó như có điều suy nghĩ, lại liên tiếp gật đầu. Hắn không thể không thừa nhận, cách nhìn của Lục Hãn nói trúng tim đen của hoàng đế, hết sức tinh chuẩn.
Cho nên Lục Thanh Oánh không cần thu thập liền trực tiếp đi vào ở.
Nghe nói Lục muội muội tới, Lục Thanh Oánh đến cửa tiểu viện nghênh đón. Đã nhìn thấy tiểu cô nương mặc một thân sam tử màu vàng nhạt, tha thướt xinh đẹp đi tới. Nhưng thấy nàng mi mục như họa, làn da sáng hơn tuyết, lông mày không vẽ mà xanh, môi không tô mà đỏ, mới mấy tháng không gặp, Lục Thanh Oánh đã cảm thấy tiểu muội muội này lại đẹp lên không ít, chỉ cảm thấy ánh mắt nàng trong lúc lưu chuyển lơ đãng toát ra một tia mị thái, lại khiến nữ nhân là nàng cũng phải bỗng nhiên ngừng hô hấp.
Nàng không khỏi âm thầm cảm khái, nhan sắc như vậy, cũng không biết đối với nàng mà nói, là phúc hay họa.
Lục Thanh Lam nhìn thấy nàng, lộ ra một cái mỉm cười rung động lòng người, ngọt ngào gọi một tiếng: “Đại tỷ tỷ!”
Lục Thanh Oánh tiến lên lôi kéo tay nàng nói: “Lục muội muội, mấy ngày không gặp, muội lại đẹp thêm không ít.”
Lục Thanh Lam nghe ra sự chân thành trong lời nói của nàng. Lại nói nàng cũng cảm thấy kỳ quái, kiếp trước nàng cho dù là đại mỹ nhân, nhưng tuyệt không có loại khoa trương như này, dung mạo của nàng so với kiếp trước cũng không có biến hóa lớn, nhưng khí chất lại tựa hồ nhiều hơn một loại tiên khí lúc ẩn lúc hiện, làm cho nàng càng thêm hấp dẫn người khác. Nàng có chút không rõ tại sao lại biến thành như vậy, nàng đương nhiên không biết lúc nàng trọng sinh đã được Nguyệt thần chúc phúc, chẳng những thay đổi số mạng của nàng, ngay cả dung mạo khí chất cũng nhận được đi một chút ảnh hưởng.
Hai người tới thính đường ngồi, nha hoàn bưng trà quả lên, Lục Thanh Oánh đuổi các nàng xuống, Lục Thanh Lam thấy tư thái nàng đây là muốn nói chuyện riêng tư cùng mình, cũng bảo Mặc Cúc và Mặc Hương đi ra ngoài.
— Mặc Cúc trong khoảng thời gian này trải qua tu dưỡng, thể cốt rốt cục bình phục, trở lại bên cạnh hầu hạ Lục Thanh Lam.
Đợi trong phòng chỉ còn lại có hai người, Lục Thanh Oánh đột nhiên đứng dậy cúi đầu về phía Lục Thanh Lam, “Lục muội muội, xin nhận của ta một lạy!”
Lục Thanh Lam kinh hãi, vội vươn tay ra đỡ nàng: “Đại tỷ tỷ, tỷ làm cái gì vậy? Ta làm muội muội, sao có thể chịu lễ của tỷ?”
Lục Thanh Oánh nói: “Lần trước tam phòng muốn hại ta, là muội muội nói cho Nhị thúc đã cứu mạng của ta; lần này lại là muội muội truyền tin cho phụ thân, để cho ta trở lại Hầu phủ. Muội muội chẳng khác gì đã cứu ta hai lần, ta sao có thể không tạ ơn muội?”
Lục Thanh Lam không ngờ nàng ngay cả sự kiện sáu năm trước cũng biết, không khỏi ngạc nhiên nói: “Chuyện lần trước Đại tỷ tỷ cũng biết ư?”
Lục Thanh Oánh gật đầu, nói: “Là phụ thân nói cho ta biết.”
Lục Hãn là một sĩ phu truyền thống, coi trọng tri ân đồ báo, cho nên chuyện này hắn cũng không gạt Lục Thanh Oánh.
Lục Thanh Lam nhỏ hơn Đại tỷ tỷ mười tuổi, kiếp trước sau khi Đại hoàng tử chết, Lục Thanh Oánh vì không để liên lụy gia tộc uống cạn một chén rượu độc tự vận mà chết, cho nên nàng và vị Đại tỷ tỷ này tiếp xúc không nhiều lắm.
Chẳng qua sau hai lần ân cứu mạng này, sau khi hai người lần nữa ngồi xuống, Lục Thanh Lam cảm thấy nàng và Đại tỷ tỷ quan hệ thân cận hơn không ít.
Lục Thanh Lam đưa thay sờ sờ bụng của nàng, thấp giọng hỏi: “Đại tỷ tỷ, có phải tỷ thật sự mang thai bảo bảo rồi không?”
Lục Thanh Oánh gật đầu cười: “Chuyện này, hiện tại chỉ có cha ta biết, ngay cả nương ta cũng không nói.” Phùng thị không phải là người có thể giấu được chuyện trên mặt, cho nên cha con hai người thương lượng, cũng gạt cả nàng.
Lục Thanh Lam vội vàng tỏ thái độ: “Tỷ yên tâm, ta nhất định thủ khẩu như bình (giữ kín như bưng) không nói cho người nào, ngay cả cha mẹ ta cũng sẽ không nói.”
Lục Thanh Oánh gật đầu cười, “Nếu tỷ đã nói chuyện này cho muội biết, đương nhiên là tin muội.”
Lục Thanh Lam suy nghĩ một chút, nói: “Là có người muốn hại hài tử của tỷ sao?”
Lục Thanh Oánh gật đầu, thở dài một tiếng nói: “Là Hàn Ký Nhu.” Nói đơn giản chuyện đã xảy ra một lần.
“Hàn Vương phi ư?” Lục Thanh Lam hít một hơi, chẳng qua thử nghĩ cũng bình tĩnh lại. Hậu cung của Hoàng thượng cũng tốt, hậu viện của Vương gia cũng tốt, hễ liên quan đến đến ích lợi quyền lực, đều có tranh đấu, kiếp trước hậu cung của Tiêu Thiểu Huyền lại càng đấu lợi hại.
Lục Thanh Lam nói: “Đại tỷ tỷ là muốn ở nhà ngốc đến khi thai khí ổn định mới trở về Vương phủ phải không?” Lục Thanh Oánh mặc dù lấy danh nghĩa trở lại Hầu phủ chiếu cố bệnh tình của mẫu thân, nhưng cũng tuyệt đối không thể ở đến sinh con, như vậy thời gian quá dài. Cho nên Lục Thanh Lam mới hỏi vậy.
Thấy Lục Thanh Oánh gật đầu, nàng mới nhắc nhở nàng: “Tỷ tỷ cẩn thận một chút, tỷ trở về nhà mẹ đẻ như vậy, nếu Hàn Vương phi kia là một người khôn khéo, tất nhiên sẽ có chỗ phát hiện, ngươi một khi trở lại Vương phủ chỉ sợ nàng sẽ có thủ đoạn đối phó ngươi.” Hàn Vương phi có thể làm hậu viện Vương phủ bền chắc như thép, nghĩ tới tuyệt đối không phải là đèn đã cạn dầu. “Tỷ tỷ có biện pháp gì ứng đối không?”
Lục Thanh Oánh thật ra cũng đã nghĩ đến điểm này, chẳng qua nàng còn chưa nghĩ được biện pháp gì tốt, cho nên nói: “Cũng chỉ có đi một bước tính một bước thôi.” Nếu có thể, nàng đương nhiên nguyện ý ở nhà mẹ đẻ sinh hạ hài tử này, hài tử này chính là chỗ dựa vào nửa đời sau của nàng.
Lục Thanh Lam kiếp trước ở hậu cung đấu với nhóm phi tần của Tiêu Thiểu Huyền mười năm, kinh nghiệm tranh đấu hết sức phong phú, liền chuyển động đầu óc nghĩ biện pháp thay nàng. Nàng nói: “Hàn Vương phi kia ở kinh thành danh tiếng rất tốt, nàng là một người quý trọng danh tiếng phải không?”
Lục Thanh Oánh suy nghĩ một chút nói: “Quả thật nàng ta là người quý trọng danh tiếng.” Hàn Ký Nhu một lòng muốn làm hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ tương lai đây, đương nhiên là cực kỳ yêu quý danh tiếng. Đúng là nàng ở trước mặt Thái hậu cùng với Tiền Hoàng hậu và các vị phi tần địa vị cao cũng là bộ dáng hiền lương cung kính.
Lục Thanh Lam giảo hoạt cười một tiếng, nói: “Nếu nói như vậy, thì dễ xử lý rồi.”