Hoàng Gia Sủng Tức

Chương 111 : Mang thai (7)

Ngày đăng: 16:38 27/05/20


Lục Thanh Lam tiếp theo liền đem kế sách mình nghĩ đến nói một lần.



Lục Thanh Oánh sau khi nghe xong cẩn thận suy nghĩ một hồi, vậy mà cảm thấy kế này có chút khả thi, nếu vạch kế hoạch kỹ lưỡng, giữ được hài nhi của nàng không phải là chuyện khó. Thật sự không ngờ một tiểu cô nương mười hai mười ba tuổi, mà thông minh như vậy, chỉ chớp mắt chính là một cái kế sách, nàng không khỏi cảm thán: “Phụ thân từng nói với ta, Bảo Nhi ngươi thông minh tuyệt đỉnh, đáng tiếc không phải là nam nhi, nếu không nhất định có thể bảo vệ Trường Hưng Hầu phủ ta mấy thập niên trường thịnh không suy, ta ban đầu còn có chút không tin, hiện giờ nhưng tin.”



Lục Thanh Lam không khỏi xấu hổ, nàng không có thần thông được như Lục Hãn nói, cũng chỉ là kiếp trước đã trải qua quá nhiều âm mưu, đối với âm mưu càng thêm mẫn cảm mà thôi.



Hai tỷ muội lại thương lượng một chút vấn đề tỉ mỉ, Lục Thanh Lam đứng dậy cáo từ.



Lục Thanh Oánh nói: “Tỷ muội chúng ta hiếm khi được nói chuyện như vậy, sao ngươi đã gấp gáp đi như vậy?”



Lục Thanh Lam cười nói: “Đại tỷ tỷ ngươi là người mang thai, cần phải nghỉ ngơi thật tốt, không cần lo buồn nhiều đả thương thân thể mới tốt.”



Lục Thanh Oánh nghe nàng nói như vậy, cũng không giữ lại nữa, nàng tiễn Lục Thanh Lam tới cửa, Lục Thanh Lam nói: “Nếu không ta gọi người đưa cho Đại tỷ tỷ chút thuốc giữ thai.”



Đại phòng ít có sản nghiệp, dược liệu sử dụng đều là nhận từ của chung Hầu phủ, hiện giờ bên ngoài là Phùng thị ngã bệnh, không thể nhận thuốc giữ thai, Lục Thanh Oánh vì giữ bí mật, lại không thể gọi người đi ra ngoài mua để tránh rơi vào mắt người có tâm. Cho nên nguồn gốc dược liệu này thật là một vấn đề lớn.



Nhị phòng không giống với lúc trước, trong tay Kỷ thị còn có tiệm bán thuốc chuyên môn, dạng dược liệu gì đều có thể tự cấp, thuốc là dùng danh nghĩa đưa cho Đại bá mẫu có thể dễ dàng bí mật mang theo dược liệu giữ thai tới, cũng sẽ không làm người khác chú ý.



Lục Thanh Lam là bởi vì hiểu được tình cảnh của đại phòng, mới có thể khéo léo đưa ra đề nghị này.



Lục Thanh Oánh biết rõ lúc này không nên già mồm cãi láo, liền thống khoái đáp ứng. “Vậy, làm phiền Bảo Nhi muội muội phí tâm rồi.”



Lục Thanh Lam nói: “Đều là tỷ muội nhà mình, Đại tỷ tỷ không cần phải khách khí.”



Rời khỏi tiểu viện của Lục Thanh Oánh, trong lòng Lục Thanh Lam bách vị tạp trần. Đời trước nàng nhớ rõ Lục Thanh Oánh vẫn chưa từng mang thai, có lẽ là nàng đời này hình như mang thai, lại bị Hàn Vương phi làm hại sinh non rồi, những thứ này nàng cũng không biết. Chẳng qua ở kiếp này, nàng trọng sinh thay đổi rất nhiều chuyện, Lục Thanh Oánh trở lại Hầu phủ giữ thai, nàng liền nhất định phải tìm cách giúp nàng giữ được thai này.



Sở dĩ nàng coi trọng hài tử của Lục Thanh Oánh như vậy, bởi vì nàng đã đặt quyết tâm, giúp Đại hoàng tử leo lên ngôi vị hoàng đế. Nếu chuyện này thành công, Tiêu Thiểu Du chính là hoàng đế. Như vậy hài nhi trong bụng của Lục Thanh Oánh chính là hoàng tử tương lai, tương lai chính là chỗ dựa lớn nhất của Lục gia.



Nếu không, Trường Hưng Hầu phủ cho dù công lao lớn hơn nữa, cũng chỉ là làm quần áo cưới cho Định Quốc công phủ. Theo Định Quốc công phủ hiện tại liền bắt đầu tính kế Trường Hưng hầu phủ, Lục gia và Hàn gia sớm muộn gì có một trận long tranh hổ đấu.



Huống chi, kiếp trước nàng vẫn không có hài tử, hài tử đối với nàng mà nói quả thực đã trở thành một loại chấp niệm, cho nên nàng không thể nhẫn nhịn loại chuyện giết hại hài tử phát sinh ở dưới mí mắt mình.



Nghĩ tới đây, nàng không khỏi đưa thay sờ bụng của mình, nàng là muốn một đứa con của mình, thế nhưng sinh con dù sao vẫn phải cần một người nam nhân, nàng đi đâu đi tìm người nam nhân kia chứ?



Trải qua kinh nghiệm đời trước, làm cho nàng thật sự là thiếu hụt lòng tin đối với nam nhân.



Ngày hôm sau, nàng phải đi tìm Lục Văn Đình hỏi thăm tình huống của Lý Ngọc. Lục Văn Đình nói: “Bệnh của Lý Ngọc đã có khởi sắc rồi, hiện giờ chuyện này truyền sôi sục ở trong kinh, chẳng lẽ ngươi không biết?”



Lục Thanh Lam lúc này sợ nghe được tin tức hắn chết truyền vào tai, cho nên vẫn tránh nghe bất cứ tin tức gì về Lý Ngọc. Nàng có chút kỳ quái nói: “Không phải nói bệnh rất nghiêm trọng ư, sao lại phong hồi lộ chuyển nhanh như vậy...”



Lục Văn Đình nói: “Nghe nói là Lý Duyên mời tới hai truyền giáo sĩ Phật lang từ Chu quốc, cho Lý Ngọc ăn mấy viên thuốc, bệnh của Lý Ngọc liền tốt. Hai truyền giáo sĩ kia tóc vàng mắt xanh, sống mũi rất cao, hốc mắt hãm sâu, nghe nói hai chân cũng không cong...” Lục Văn Đình càng nói càng hưng phấn, “Còn nghe nói truyền giáo sĩ kia thờ phụng một dị giáo tên rất kỳ quái, không phải là Phật tổ cũng không phải là Tam Thanh, mà là Thiên chúa hay là cái gì đấy, rất là kỳ quái, hiện giờ khắp kinh thành nghị luận rối rít, đều đang nói chuyện hai thầy tutruyền giáo sĩ này đây...”



Lục Thanh Lam nói: “Thiên Chúa giáo ư?”



Lục Văn Đình lại nói: “Đúng đúng đúng, chính là Thiên Chúa giáo.”



Lục Thanh Lam hừ nói: “Ngươi cho rằng người nào cũng giống như ngươi bất học vô thuật sao?” Lục Văn Đình không thích đọc sách, nàng không ít lần mượn chuyện này cười nhạo hắn. Lục Văn Đình có chút không cam lòng, trình độ ghét học của muội muội so với hắn phải cao một bậc, nhưng hắn lại biết muội muội tuyệt đối không giống cái dạng bất học vô thuật bề ngoài, mà cầm kỳ thi họa mọi thứ tinh thông, thiên văn địa lý không chỗ nào không hiểu, hắn liền kỳ quái, não nhỏ của nàng lớn lên thế nào vậy.



Lục Thanh Lam cũng đang lẩm bẩm nói: “Thiên Chúa giáo à...”



Thì ra là từ lúc Đại Tề lập quốc tới nay, không ít truyền giáo sĩ đã phiêu dương quá hải đến đây, muốn đem thần ân của chúa Giê-xu truyền khắp vùng đất Đông Phương vừa thần bí mà cổ xưa này. Chẳng qua từ lúc Tề quốc triều Thái Tông tới nay, vẫn thi hành quốc sách bế quan toả cảng, Thái Tông cho rằng Trung Nguyên đại quốc to lớn, sản vật phì nhiêu, bao quát mọi thứ, hoàn toàn có thể tự cung tự cấp, không cần buôn bán với nước ngoài. Nếu bàn về tôn giáo, nho thích đạo tam giáo cũng hoàn toàn đủ tín ngưỡng cho dân chúng rồi. Phải tuân thủ nghiêm ngặt phòng ngự, để tránh dân chúng bị những dị nhân tướng mạo quái dị này dạy hư mất.



Bởi vậy Đại Tề không hoan nghênh những người truyền giáo này tới truyền đạo, ngược lại quốc sách Đại Chu tương đối cởi mở, cho nên nhóm người truyền giáo thường đến Đại Chu truyền giáo.



Kiếp trước Lục Thanh Lam ở trong cung rỗi rãnh vô cùng nhàm chán, xuất phát từ tò mò, từng cùng Tiêu Thiểu Huyền cùng nhau nghe vài vị cha sứ truyền giáo tiến cung giảng đạo, nàng cảm thấy hết sức hứng thú đối với thần linh dị quốc, thậm chí từng một lần có ý nghĩ quy thuận Thiên Chúa giáo. Trải qua một thời gian ngắn hiểu rõ, nàng biết rõ những cha sứ giáo sĩ phiêu dương quá hải, xa vạn dặm tới đất nước Đông Phương truyền giáo, người nào cũng đều cực kỳ thành kính tín ngưỡng, hơn nữa bọn họ đa phần bác học đa tài, mới có thể xuất chúng, tinh thông thiên văn, lịch pháp, toán học, là nhân tài cực kỳ hiếm có.



Lại nói đối với chính sách bế quan toả cảng của Thái Tông hoàng đế, nàng cũng không thể tán thành. Nàng cảm thấy nhân tài như vậy không lợi dụng chính là tổn thất của quốc gia, giống như Chu quốc thâu tóm hết mới là vương đạo của phát triển.



Lại nói Nam An Hầu phủ dần dần truyền đến tin tức tốt, thể cốt của Lý Ngọc từng ngày từng ngày tốt lên, qua nửa tháng đã hoàn toàn khoẻ mạnh. Người trong kinh thành tấc tắc kêu kỳ lạ, cũng đang thảo luận y thuật của Tây Dương không đơn giản. Lục Thanh Lam sau khi nghe nói, cũng rốt cục yên lòng.



Lý Ngọc có thể còn sống, nàng cũng là an tâm.



Lại qua vài ngày nữa, Lý Đình gửi Lục Thanh Lam thiếp mời, mời Lục Thanh Lam đi Nam An Hầu phủ làm khách, lần này Lý Đình không mời người khác, chỉ mời một mình Lục Thanh Lam. Nàng sau khi nhiều lần cân nhắc, lấy lý do thân thể của mình không khoẻ từ chối nhã nhặn Lý Đình.
Nam An Hầu phủ, thư phòng của Lão Hầu gia Lý Nghiễm.



Lão Hầu gia Lý Nghiễm ngồi chỗ cao ở trên thư án, ánh mắt chim ưng rơi vào trên người Lý Ngọc đang quỳ trên đất. “Ngươi nói thật chứ? Ngươi thật sự nguyện ý đi Nam Đại Doanh rèn luyện ư?”



Lý Ngọc chậm rãi nhưng dị thường kiên định nói: “Tôn nhi nguyện ý.”



Lão Hầu gia thản nhiên nói: “Ngươi nghĩ thông suốt chưa, Nam Đại Doanh cũng không giống tam đại doanh ở ngoại ô kinh sư, nuôi một đám lão gia binh, nơi đó là thật sự phải đánh trận, ngươi đi, có ít nhất một nửa cơ hội không về được nữa. Đối thủ của ngươi cũng không còn là chút ít lũ ăn chơi trác tác của huân quý thế gia kinh thành, bọn họ là người Đại Lương hung ác kiêu hãn, bọn họ không chừa thủ đoạn nào giết chết ngươi, xách đầu ngươi đi lĩnh quân công.”



“Tổ phụ không cần nói.” Giọng nói của Lý Ngọc hết sức bình tĩnh: “Những thứ này Tôn nhi đều đã hiểu rõ, lần này Tôn nhi nếu không ở Nam Đại Doanh lăn lộn được thành quả, tuyệt không trở về kinh sư.”



Lý Nghiễm nghe tôn nhi nói lời này, bỗng nhiên cười lên ha hả: “Tốt, hài nhi của Lý gia ta nên có loại chí hướng này!”



Tin tức Lão Hầu gia muốn đưa Lý Ngọc đi Nam Đại Doanh rèn luyện rất nhanh liền truyền khắp Hầu phủ.



Lý Duyên nghe xong sắc mặt cũng trắng không còn chút máu, hắn vội vàng tìm Lý Ngọc, “Chuyện lớn như vậy, sao ngươi không tìm ta thương lượng một chút?”



Lý Ngọc đang ở chỗ ở của mình nhìn gã sai vặt thu thập hành lý, ngẩng đầu nhìn ca ca một cái: “Chuyện này có gì mà thương lượng.”



Lý Duyên nói: “Ngươi cho rằng Nam Đại Doanh là trò đùa sao, chỗ kia chính là cối xay thịt, tùy thời tùy chỗ đều có thể mất mạng, ngươi cần gì vì một nữ nhân, đưa thân vào hiểm địa?”



Lý Ngọc nói: “Lý Ngọc ta thân làm một người nam nhân, muốn cưới một nữ nhân, dù sao cũng phải xứng đôi với thân phận của nàng, ngươi chẳng lẽ muốn ta lấy tiền của Hầu phủ nuôi sống nàng sao?”



Lý Duyên nói: “Cho dù ngươi muốn thu được một xuất thân, dựa vào môn đệ của nhà chúng ta, có cách...”



Lý Ngọc nói: “Những thứ kia cũng là các ngươi cho, không phải là tự mình kiếm được, ta không muốn khiến cho người khác xem thường ta!”



Lý Duyên vội la lên: “Vậy thì có gì khác nhau?”



Lý Ngọc nói: “Hoàn toàn khác!”



Lý Duyên rất là đau đầu, Lý Ngọc là người tính tình bướng bỉnh, hắn một khi nhận định chuyện gì đúng, tuyệt đối sẽ không quay đầu lại.



“Ài!” hắn thở dài một tiếng: “Cho dù ngươi một lòng muốn vì mình kiếm một phen công danh, nhưng ngươi có nghĩ tới không, tổ mẫu, mẫu thân, các nàng làm sao bây giờ? Ngươi muốn làm cho các nàng mỗi ngày lo lắng vì ngươi, đêm dài khó ngủ sao?”



Lý Ngọc trầm mặc chốc lát, mới chậm rãi nói: “Là ta bất hiếu! Kính xin đại ca giúp ta khuyên hai vị lão nhân gia nhiều hơn.”



Lý Duyên cũng biết chuyện ngay cả Lão Hầu gia đều đã đồng ý, hiện tại ai cũng không có biện pháp sửa lại, bây giờ nói những thứ này cũng đã chậm.



Hắn chỉ đành nói: “Ta sẽ chọn lựa cho ngươi mấy nô tài trung thành võ công cao cường đi theo ngươi, bảo vệ ngươi an toàn... Ngươi định ở Nam Đại Doanh mấy năm?”



Lý Ngọc nói: “Chậm thì hai năm, lâu thì ba năm.”



Lý Duyên thấy đệ đệ là quyết muốn ở bên kia lăn lộn ra thành tựu, nở mày nở mặt trở lại cưới Lục Thanh Lam. Hắn không khỏi cũng có chút lo lắng thay hắn: “Thời gian dài như vậy, ngươi không sợ người khác nhanh chân đến trước, đoạt nàng đi sao?”



Lý Ngọc nói: “Nàng tuổi còn nhỏ, phía trước lại có hai tỷ tỷ, không đính hôn nhanh như vậy. Dù sao ta nhất định phải ở Nam Đại Doanh lăn lộn ra trưởng thành, mới không ủy khuất nàng.”



Bên trong chính phòng Nam An Hầu phủ, Lão phu nhân đang dùng khăn lau nước mắt: “Công công ngươi già mà hồ đồ, tại sao hắn có thể ra quyết định đưa Ngọc nhi của ta đến chỗ nguy hiểm như vậy...” Nàng tức giận vỗ bàn nhỏ trước mặt, “...Nếu Ngọc nhi mất, lão bà tử ta biết sống thế nào a.” Giai đoạn trước, Lý Ngọc bệnh cốt không rời, đã khiến nàng khó chịu một trận, tôn nhi vừa chuyển biến tốt, đã ra một chuyện như vậy, Lão phu nhân quả thực tức giận công tâm. Nàng cả đời đoan trang hào phóng, cùng Lão Hầu gia cử án tề mi tương kính như tân, Lão Hầu gia vô luận ra quyết định gì, nàng cũng đều ủng hộ hết mình. Đây là lần đầu chửi ầm lên.



“Nương, người đừng nói nữa. Cha chồng cũng là vì tốt cho Ngọc nhi, Ngọc nhi bất hảo, nếu không quản chế nghiêm khắc, không ai biết tương lai sẽ biến thành hình dạng ra sao, Nam Đại Doanh như vậy, tuy nói nguy hiểm một chút, nhưng là có cha chồng an bài, tính mạng của Ngọc nhi là không lo.” Chu thị khuyên Lão phu nhân, những lời này thay vì nói là nói cho Lão phu nhân nghe, chẳng thà là nói cho mình nghe.



Lý Ngọc rốt cuộc là thịt trên người nàng, nàng không đau người nào đau đây? Chẳng qua nói xong, nước mắt của nàng cũng rơi xuống. Bà tức hai người cùng khóc nức nở, trong phòng một mảnh sầu vân thảm vụ.



Lý Ngọc vốn quyết định lập tức đi Nam Đại Doanh, Lão phu nhân thật sự luyến tiếc hắn, huống chi mắt thấy cũng sắp bước sang năm mới, Lão Hầu gia cuối cùng quyết định để hắn ở nhà qua hết năm này lại đi.***



Thời gian từng chút trôi đi, Lục Thanh Oánh an tâm ở Trường Hưng Hầu phủ dưỡng thai, Hàn Vương phi phái người tới thúc dục mấy lần, bảo Lục Thanh Oánh trở về Vương phủ, Lục Thanh Oánh cũng lấy cớ bệnh của mẫu thân chưa khỏi hẳn, kéo dài không chịu trở về.



Hàn Vương phi cảm thấy, sợ là Lục Thanh Oánh thật sự có thai rồi. Nàng đương nhiên là hết sức tức giận, ở trước mặt Tiêu Thiểu Du mịt mờ nói ra vài lần. Tiêu Thiểu Du đang nể trọng Lục Hãn, làm sao sẽ vì chút chuyện như vậy gây khó dễ Lục Thanh Oánh, ngược lại an ủi Vương phi: “Lục Trắc Phi cũng đã rất nhiều năm chưa từng về nhà, huống chi mẫu thân nàng bệnh, vẫn nằm ở trên giường không dậy nổi, liền bảo nàng trong phủ ngốc mấy ngày đi, cũng Không trái với quy củ.”



Trữ Vương điện hạ cũng đã nói như vậy, Hàn Vương phi chỉ đành ngậm miệng. Lại tính toán trong lòng đợi Lục Thanh Oánh trở lại, nghĩ biện pháp như thế nào khiến nàng sẩy thai cho qua chuyện. Trải qua chuyện này, nàng đã hoàn toàn hiểu, Lục Thanh Oánh tuyệt đối sẽ không chịu mình khống chế định đoạt nữa rồi.



Như vậy cuộc sống ngày từng ngày trôi qua, đến tháng chạp, cách lễ mừng năm mới đã không còn mấy ngày, Lục Thanh Oánh sớm qua giai đoạn ba tháng nguy hiểm, Hàn Vương phi lại phái người tới thúc dục, Lục Thanh Oánh biết mình phải trở về. Làm nữ nhi xuất giá, tuyệt đối không có đạo lý ở nhà mẹ đẻ mừng năm mới, huống chi nàng còn là con dâu hoàng gia.