Hoàng Gia Sủng Tức

Chương 112 : Mang thai (8)

Ngày đăng: 16:38 27/05/20


Ngày mười tám tháng chạp, Lục Hãn bảo hạ nhân bọc xe, tự mình đưa Lục Thanh Oánh trở về Trữ Vương phủ.



Lục Thanh Lam sau khi nghe nói, đến đại phòng tiễn Đại tỷ tỷ. Trong khoảng thời gian này, nàng sợ Đại tỷ tỷ buồn, rảnh rỗi liền đi chỗ Lục Thanh Oánh nói chuyện đánh cờ giải buồn cùng nàng, Lục Thanh Oánh mang thai vốn là hết sức cực khổ, Lục Thanh Lam mang đến cho nàng không ít vui vẻ. Nàng đối với tiểu đường muội không cùng chi bạo phát hảo cảm.



Lục Thanh Lam lôi kéo tay nàng, thấp giọng dặn dò: “Đại tỷ tỷ, sau khi trở về, hết thảy cẩn thận. Muội chờ đi uống rượu tắm ba ngày của tiểu cháu ngoại trai của muội đây này.”



Lục Thanh Oánh di truyền một ít khí chất của Lục Hãn, trên mặt vẫn là bình thản khiêm tốn, trong mắt là từng tia sáng, nàng nói: “Bảo Nhi yên tâm đi, hài nhi của ta, ta sẽ bảo vệ tánh mạng hắn bằng bất cứ giá nào, tuyệt sẽ không để cho người khác dễ dàng hại hắn.”



Lục Hãn trực tiếp đưa nàng đến Trữ Vương phủ, trước lúc vào cửa nói với nữ nhi: “Trở lại Vương phủ, hết thảy phải dựa vào một mình ngươi rồi. Một mình ngươi cực kỳ cẩn thận...” Nói xong thở dài một hơi: “Phụ thân không giúp được ngươi quá nhiều.”



Hắn không có năng lực cũng không thể có thể đem tay vươn vào trong phủ Hoàng trưởng tử, cho dù hài tử của Lục Thanh Oánh thật sự bị hại, Lục Hãn cũng chỉ có thể chịu đựng nỗi đau này, vì lợi ích của Trường Hưng Hầu phủ, hắn không thể nào trở mặt với Tiêu Thiểu Du.



Đương nhiên, đây hết thảy còn phải xem thái độ của Tiêu Thiểu Du, tác dụng của hắn ở trong phe Tiêu Thiểu Du càng lớn, địa vị của Lục Thanh Oánh ở Trữ Vương phủ cũng là càng vững chắc, cũng càng an toàn.



Lục Thanh Oánh gật đầu, buông rèm xe xuống.



Lục Hãn trực tiếp đến thư phòng của Tiêu Thiểu Du, quỳ xuống thỉnh tội với Tiêu Thiểu Du. Dù sao nữ nhi của hắn ở lại Hầu phủ lâu như vậy, cũng nên có một cách nói đối với Tiêu Thiểu Du.



Lúc này Tiêu Thiểu Du dựa theo sách lược lúc trước của hắn làm, quả nhiên thái độ của phụ hoàng đối với hắn rất hòa hoãn, hắn mơ hồ cảm giác mình đã vượt qua một cửa ải khó khăn, vì vậy cực kỳ khách khí hữu lễ đối với Lục Hãn, Lục Thanh Oánh ở nhà mẹ đẻ ngây người một thời gian dài như vậy, hắn căn bản không để ý.



Đến hai mươi ba tháng chạp. Bởi vì Gia Hòa đế tuổi càng già càng coi trọng thân tình, đại yến đầu năm mới, ngược lại không có cơ hội giao lưu cùng người trong nhà, cho nên hoàng đế hàng năm đều sẽ cử hành gia yến vào ngày này, năm nay cũng không ngoại lệ.



Gia Hòa đế ở Kiến Thủy điện thiết yến, bởi vì là gia yến, cho nên mấy vị Vương phi Trắc Phi đều tham dự. Vì vậy Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử đều mang theo hai ba vị phi tử đến, Lục Thanh Oánh đương nhiên cũng ở trong số đó.



Rất nhanh mấy vị hoàng tử đều đến đông đủ, ngay cả Tam hoàng tử luôn luôn ngu dại cũng bị thái giám hầu hạ ngồi ở vào bàn. Tiêu Thiểu Huyền cũng mang theo Quách Đoan Tú và trắc phi Vũ Nguyệt đến, một tháng trước, Tiêu Thiểu Huyền vừa nghênh Vũ Nguyệt vào phủ. Trong khoảng thời gian này, Quách Đoan Tú đã hoàn toàn bị Tiêu Thiểu Huyền tẩy não, cảm thấy Tiêu Thiểu Huyền là thật tâm đối với nàng, mà nàng càng ngày càng bất mãn với Tiền Hoàng hậu.



Nàng đã yêu Tiêu Thiểu Huyền rất sâu nặng, nguyện ý vì hắn mà chết, cho nên rất là hài lòng đối với cuộc sống ở Vương phủ, duy nhất không được hoàn mỹ chính là phương diện nhu cầu của Tiêu Thiểu Huyền ít một chút, đại đa số thời điểm hắn đều ở tại thư phòng, cách nói của hắn với nàng là công vụ bề bộn, may mà hắn cũng không thường xuyên đi chỗ trắc phi Vũ Nguyệt, chuyện này làm trong lòng nàng dễ chịu không ít.



Về phần Tử Lan, kể từ lần đó, Tiêu Thiểu Huyền không lâm hạnh nàng lần nào nữa.



Đế hậu đều còn chưa tới, Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử đàm tiếu rất vui vẻ, một đoàn vui vẻ hòa thuận. Nếu người nào không biết, còn tưởng rằng hai huynh đệ này thật là huynh hữu đệ cung.



Tiêu Thiểu Giác thì ngồi ở một bên, sắc mặt âm trầm. Trong khoảng thời gian này Lý Ngọc và Lục Thanh Lam cũng không gây ra rắc rối gì, khiến hắn thầm thả lỏng một hơi.



Đang suy nghĩ, Gia Hòa đế và Tiền Hoàng hậu dắt tay nhau tới, hai người cùng nhau dìu lão thái hậu hơn bảy mươi, tuổi già sức yếu.



Thái hậu hiện tại một lòng lễ Phật, trường hợp đơn giản bình thường không ra mặt, cũng chỉ có gia yến như vậy mới có thể lộ diện. Mọi người vội vàng quỳ xuống nghênh giá, Gia Hòa đế nói: “Đều là người trong nhà không cần câu thúc như vậy.” Bảo mọi người đứng dậy ngồi xuống, trong lúc nhất thời bọn thái giám qua lại như thoi đưa, mang lên từng món ngự thiện đã chuẩn bị xong.



Gia Hòa đế tâm tình không tệ, ở trong bữa tiệc liên tiếp nâng chén, các hoàng tử thấy phụ hoàng hào hứng, tất cả đều tới góp vui, trong lúc nhất thời không khí trong bữa tiệc hết sức hòa hợp.



Lục Thanh Oánh thầm thở phào nhẹ nhõm. Cảm thấy thời cơ gần đến, nhớ đến lúc trước ở nhà mẹ đẻ nhiều lần cân nhắc mưu kế cùng Bảo Nhi, nàng bỗng nhiên quay đầu, nôn ra.




Tiêu Thiểu Cảnh và Tiền Hoàng hậu đây rõ ràng là đánh mặt của hắn.



Kỳ thật hắn hiểu lầm mẫu tử Tiền Hoàng hậu. Tuổi Tiêu Thiểu Giác càng lớn, càng hiển lộ tài năng xuất sắc không ai bằng, hết sức xuất chúng trong đám hoàng tử.



Ở trong mười một nhi tử của hoàng đế, Tam hoàng tử là một kẻ ngốc không cần đề cập, thập nhất hoàng tử tuổi còn quá nhỏ cũng có thể gạt bỏ ra ngoài, Tứ hoàng tử có năng lực lại có tài, nhưng cũng chỉ là vũ khí của “Nhị hoàng tử đảng”, cho nên mẫu tử hai người không cần hao tâm tổn trí nhiều, Ngũ hoàng tử thích âm nhạc sơn thủy, Thất hoàng tử không có dã tâm, không có hứng thú với chính vụ, không nằm trong phạm vi cần suy nghĩ, Lục hoàng tử có năng lực có thể mang binh đánh giặc, nhưng lại cùng một đảng với Đại hoàng tử từ nhỏ, kéo cũng kéo không trở lại được. Bát hoàng tử là bào đệ của Nhị hoàng tử, đương nhiên cùng một đảng với hắn, cũng không cần đề cập.



Chỉ có Cửu hoàng tử Tiêu Thiểu Giác vừa có năng lực, lại được hoàng đế sủng ái, mà năng lực lại rất mạnh. Nhất là lần trước ở Vạn Tuế sơn cứu giá có công, hoàng đế càng thêm yêu thích coi trọng hắn, ý của hoàng đế, nếu không phải phía trước còn có mấy ca ca chưa phong vương, nếu không sẽ lập tức phong vương cho hắn rồi.



Chẳng qua với tư cách bồi thường, hoàng đế cho hắn quyền hạn tùy ý ra vào Kiến Thủy điện. Phải biết rằng Kiến Thủy điện là chỗ hoàng đế cùng các vị các đại thần cốt cán thảo luận chính sự, tùy ý ra vào Kiến Thủy điện, cũng tương đương cho hắn cơ hội tham dự quốc sự, quyền hạn này không phải lớn bình thường.



Ngay cả Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử cũng không có vinh hạnh đặc biệt bực này.



Bởi vậy Tiêu Thiểu Cảnh làm sao lại ngu ngốc mà đẩy một vị huynh đệ “Tiềm lực” như vậy về phía đối lập của mình, trên thực tế, lúc này Tiêu Thiểu Cảnh và Tiền Hoàng hậu đang suy nghĩ cách lung lay Tiêu Thiểu Giác. Mượn sức hắn còn có một chỗ tốt, thập hoàng tử Tiêu Thiểu Vĩ cũng là anh hùng, rất có năng lực, tiểu tử này không thế nào quan tâm mấy ca ca, duy chỉ sùng bái vô cùng đối với Cửu hoàng tử, như thiên lôi sai đâu đánh đó, cho nên Cửu hoàng tử đến nơi nào, thập hoàng tử nhất định sẽ đi theo hắn ở đó, tương đương với mua một tặng một, tuyệt đối là mua bán có lời.



Mà Tiền Hoàng hậu và Nhị hoàng tử sở dĩ sử dụng chiêu lần này, chủ yếu vì nghĩ Tiêu Thiểu Giác không biết diện mạo của Hạ huệ phi. Bởi vì lúc Hạ huệ phi chết, Tiêu Thiểu Giác mới ba tuổi, làm sao có thể nhớ được. Bọn họ suy bụng ta ra bụng người, cho rằng Trinh Phi nuôi dưỡng Tiêu Thiểu Giác, vì để cho hắn thân cận với mình, nhất định làm phai nhạt sự tồn tại của thân mẫu hắn, thậm chí không có khả năng đề một câu Hạ huệ phi trước mặt Tiêu Thiểu Giác. Như vậy Tiêu Thiểu Giác nhất định không biết diện mạo của Hạ huệ phi, cho nên bọn họ mới dám hành động không kiêng sợ như vậy.



Lại không biết Tiêu Thiểu Giác và Trinh Phi trong lúc đó còn có một tầng quan hệ Hạ tộc, Trinh Phi chẳng những dấu bức họa của Hạ huệ phi, còn lúc nào cũng lấy ra cho Tiêu Thiểu Giác xem, để hắn không được quên sứ mệnh của Hạ tộc.



Vậy mới xuất hiện sự kiện ô long này.



Trinh Phi thấy thần sắc trên mặt Tiêu Thiểu Giác nổi giận dữ tợn, khuyên vài câu, mới nói: “Bổn cung nhắc nhở hoàng nhi một câu, Tư Huyễn cái kia đã lọt vào ánh mắt của hoàng thượng, ngươi ngàn vạn không thể động vào nàng.”



Tiêu Thiểu Giác vừa rồi quả thật nổi lên sát khí với Tư Huyễn, chẳng qua lúc này hắn đã bình tĩnh lại, “Chuyện này nhi tử hiểu, sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.” Hắn nói: “Nhi tử xem như là hiểu rõ, ở trong hoàng cung này, nếu muốn thắn sống lưng, đường đường chính chính làm người, chỉ có nắm giữ quyền lực trong lòng bàn tay của mình.” Hắn hung hăng nắm chặt quyền.



Trinh Phi nhìn thấy sắc mặt hắn kiên nghị anh tuấn, trong lòng không khỏi vui mừng, “Ngươi định như thế nào?”



Tiêu Thiểu Giác nói: “Xin mẫu thân mời Hạ Quang tới, ta cảm thấy kế hoạch của chúng ta có lẽ nên sớm phát động.”



Trinh Phi luôn vô điều kiện ủng hộ tất cả hành động của hắn, lập tức phái người đi mời Hạ Quang tới.



Lúc Trước Tiêu Thiểu Giác từ chỗ Lục Thanh Lam có được một mỏ vàng, vàng được khai thác liên tục không ngừng, Hạ Quang đang vôi vàng chiêu binh mãi mã, mở rộng thế lực của Bí doanh. Nghe nói thiếu chủ gọi về, lập tức bỏ công việc xuống đi về Ngọc Minh cung.



Ngày thường vì không để cho người khác hoài nghi, hắn rất ít đến Ngọc Minh cung, ngược lại cũng không khiến cho người khác chú ý.



Ba người sau khi chào hỏi lẫn nhau, Tiêu Thiểu Giác nói chuyện trên yến hội hôm nay, lại nói kế hoạch của mình một lần, cuối cùng nói: “Ta nghĩ nên sớm hành động, đại tế sư nghĩ như thế nào?”



Hạ Quang kính cẩn nói: “Điện hạ là chủ nhân của Hạ tộc ta, ý định của ngài chính là ý định của toàn thể Hạ tộc ta, ngài muốn làm gì, chỉ cần hạ lệnh là được.”



Tiêu Thiểu Giác cười ha ha, chỉ cảm thấy trong lồng ngực bắt đầu khởi động một cỗ hào khí, tinh quang trong mắt chợt lóe, “Tốt, lần này chúng ta làm một chuyến lớn.”