Hoàng Gia Sủng Tức

Chương 113 : Trộm đổi

Ngày đăng: 16:38 27/05/20


Chuyện phát sinh trong cung, Lục Thanh Lam cũng rất nhanh liền biết. Lúc trước nàng tiến cung nhờ cậy Tam công chúa và Tống quý tần trợ giúp Đại tỷ tỷ, Tam công chúa bên này xong việc, lập tức liền phái người tới nói cho nàng biết, hơn nữa còn tranh công với nàng.



Lục Thanh Lam nghe nói hết thảy làm theo kế hoạch của nàng, cuối cùng thoáng yên lòng, nghĩ đến trước lúc Đại tỷ tỷ sinh con sẽ không có gì nguy hiểm nữa rồi, dự đoán trải qua lần này, Đại hoàng tử cũng sẽ gõ Hàn Ký Nhu một phen, dù sao Đại hoàng tử có thể lăn lộn tới địa vị hiện tại, đầu óc và thủ đoạn cũng không ngốc.



Chẳng qua chuyện Tư Huyễn, liên luỵ rộng rãi, nhưng bởi vì liên quan đến Hạ huệ phi, nội tình bí ẩn, ngay cả Tam công chúa cũng không rõ, Lục Thanh Lam lại càng không biết.



Nàng hiện giờ đang suy nghĩ làm sao lấy lại lục đoan nghiễn tuyết trúc do đích thân Lâm Tử Dã chế tạo đây. Cái gì mà lễ vật Tam công chúa ban tặng, vừa nghe đã thấy vô lý, trình độ chán ghét học hành của Tam công chúa so với nàng càng lớn hơn, nàng ấy làm sao lại cảm thấy hứng thú với loại nghiên mực này chứ, coi như là sản phẩm đích thực của Lâm Tử Dã, đưa cho nàng ấy nàng ấy cũng chưa chắc đã biết.



Lục Thần từ nhỏ không có khái niệm đối với tiền tài, dù sao hắn lớn như vậy, chưa từng có thiếu tiền tiêu, Lục Thanh Lam cho dù tìm hắn muốn một ngàn lượng bạc, nếu trong tay hắn có, cũng sẽ không chút do dự đưa cho nữ nhi. Chẳng qua nghiên mực này lại là thứ hắn thích nhất, Lục Thanh Lam muốn lấy lại nghiên mực của Lâm Tử Dã đích thân chế tạo, vậy khác nào cắt đi thịt của hắn.



Chẳng qua dù cắt thịt cũng phải cắt, Tiêu Thiểu Giác vốn đã dây dưa không rõ với nàng, nàng không dám thiếu nợ hắn một phần đại nhân tình nữa.



Vì vậy Lục Thanh Lam đi vào thư phòng của phụ thân.



Bình thường thư phòng của nam chủ nhân đều là cấm địa, sẽ không cho phép nữ hài dễ dàng tiến vào, cho nên nhị phòng cũng có quy củ này. Chẳng qua Lục thần cưng chiều nữ nhi là không có lối thoát, Lục Thanh Lam thường xuyên không mời mà tới, Lục Thần cũng chưa từng nói nàng một câu, cho nên thời gian dài, hai gã sai vặt trông coi thư phòng thấy Lục Thanh Lam căn bản ngay cả ngăn cản cũng không ngăn cản chút nào.



Lục Thần đang xử lý công vụ, nhìn thấy Lục Thanh Lam đi vào thì để bút xuống, cười nói: “Bảo Nhi sao lại tới vậy?”



Lục Thanh Lam sau khi lớn lên, đã có vòng giao tế của riêng mình, thời gian ở cùng Lục Thần cũng ít đi nhiều. Cho nên trông thấy Lục Thanh Lam tới, hắn vẫn rất cao hứng.



“Phụ thân vẫn còn bận rộn công sự sao?” Lục Thanh Lam đi tới nhìn công văn đặt trên bàn sách của phụ thân một chút, Lục Thần cũng không thu lại công văn, hắn cho rằng nữ nhi tuổi còn nhỏ như vậy, chắc sẽ không cảm thấy hứng thú với loại vật xem cũng không hiểu này.



Hắn đương nhiên không biết kiếp trước Lục Thanh Lam vì lợi ích của gia tộc, lén đi theo Lục Hãn khổ công học tập chính vụ, mấy thứ này nàng chẳng những xem hiểu, có chút thủ đoạn xử trí chính vụ, Lục Thần cũng chưa hẳn đã theo kịp nàng.



Chẳng qua cấp bậc của Lục Thần hiện tại quá thấp, có thể tiếp xúc được bao nhiêu cơ mật của triều đình, cho nên Lục Thanh Lam nhìn thoáng qua, cũng không có hứng thú nữa.


Vừa vặn mười một tháng giêng, Lục Văn Đình hẹn thập hoàng tử còn có các con cháu huân quý trong kinh tổ chức tranh tài, không rảnh đưa muội muội đi Bạc phủ, cho nên Kỷ thị liền thỉnh Lục Văn Xương của đại phòng ra mặt hộ tống Lục Thanh Lam đi Bạc phủ.



Bạc Thiến Như mặc tiểu áo màu hồng đào, chải song thùy kế, trên đầu mang trâm cài điểm thúy vàng ròng khảm hồng bảo thạch, mặt tiểu cô nương tròn trịa, mặc dù không phải dạng cực kỳ có tư sắc, nhưng lại cười lên rất đáng yêu. Nàng ấy đã sớm ở đại môn chờ nàng. Thấy Lục Thanh Lam vịn nha hoàn từ trên xe đi xuống, Bạc Thiến Như hưng phấn chạy tới, kéo tay Lục Thanh Lam kêu lên: “Bảo Nhi tỷ tỷ, ngươi tới rồi. Thật là nhớ chết ta.” Đem hai chữ rụt rè ném ra sau ót.



Nàng từ trước đến giờ rất thích Lục Thanh Lam, bởi vì Lục Thanh Lam mặc dù xuất thân Hầu phủ, nhưng lại không giống như những tiểu thư nhà khác tự cao tự đại làm bộ làm tịch, ở chung cùng nàng, ngươi không cần phải lo lắng mình nói sai, cũng không cần thời thời khắc khắc nhắc nhở mình phải giữ vững phong phạm đại gia khuê tú, nói tóm lại chính là rất nhẹ nhàng tự tại.



Bạc Thiến Như luôn là người không thích bị gò bó, cho nên cực kỳ thích ở chung với Lục Thanh Lam.



Lục Thanh Lam cười nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, “Tỷ tỷ cũng nhớ ngươi muốn chết.” Nói xong giới thiệu với nàng: “Đây là nhị ca ta.”



Lục Văn Xương năm nay mười bảy tuổi, mặc một bộ trực chuyết xanh ngọc, trường thân ngọc lập, tuy không phong thần tuấn lãng bằng Lục Văn Đình nhưng trên mặt lộ mỉm cười đúng mực, thực sự được xem là nhã nhặn tuấn tú phong độ.



Năm trước Loan Hiểu vừa mới sinh cho Lục Văn Khải một nhi tử mập mạp bảy cân sáu lượng. Phùng thị hiện giờ đang bề bộn thay Lục Văn Xương tìm kiếm một mối hôn sự. Vốn có mấy nhà đã có chút ý đồ, nhưng lúc trước Đại hoàng tử bởi vì sự kiện Vạn Tuế sơn bị hoàng đế trách phạt, những người này cho là hướng gió sắp đổi, bởi vậy lần này toàn bộ lập tức biến mất. Khiến Phùng thị giận đến ngã ngửa.



Bạc Thiến Như lúc này mới phát hiện bên cạnh Lục Thanh Lam còn một vị công tử đang đứng. Nàng vừa rồi nhìn thấy Lục Thanh Lam quá mức hưng phấn, liền không để ý đến người ta.



Nhớ tới vừa rồi nàng kích động vừa chạy vừa nhảy còn gọi to, làm sao còn có nửa điểm dáng vẻ của đại gia khuê tú, toàn bộ để cho người ta nhìn thấy rồi, mặt đỏ chót chỉ cảm thấy quá mất mặt.



Nàng vội bước lên phía trước hành lễ, thấp giọng gọi một tiếng: “Lục nhị ca.”



Lục Văn Xương ngược lại không cảm thấy gì, ngược lại thấy tiểu cô nương này thẳng thắn chân thành, nho nhã lễ độ đáp lễ lại, nói: “Bạc cô nương.”



Lại quay đầu nói với Lục Thanh Lam: “Lục muội muội, ta đi thỉnh an Bạc đại nhân, trở về phủ trước, đợi chút nữa buổi trưa giờ Tỵ ta lại đến đón ngươi.”



Lục Thanh Lam gật đầu, cười ngọt ngào với Lục Văn Xương: “Cảm ơn nhị ca.”