Hoàng Gia Sủng Tức

Chương 115 : Ngắm đèn

Ngày đăng: 16:38 27/05/20


Lục Thanh Lam kiếp trước không có hài tử, cưng chiều Vinh ca nhi như nhi tử, chịu không nổi nhất là Tiểu bàn tử này làm nũng với nàng, nhất thời lời cự tuyệt đến bên miệng lại không nói nên lời.



Tam công chúa ở một bên nhìn không nổi nữa. “Các làm ngươi ca ca tỷ tỷ thế nào vậy?” Tam công chúa nhìn bộ dáng Vinh ca nhi thật là đáng yêu cực kỳ, một tay kéo Vinh ca nhi qua, nhéo khuôn mặt nhỏ bé mập ục ục của hắn, chỉ cảm thấy xúc cảm thật là tốt, nàng vỗ ngực nói: “Vinh ca nhi, đừng sợ, bọn họ không mang theo ngươi đi chơi, ta dẫn ngươi đi.”



Vinh ca nhi có chút nghi hoặc nhìn Tam công chúa thư hùng khó phân biệt trước mắt, may mà người ta vô cùng thông minh, lập tức liền nhận ra Tam công chúa, hắn quen phỉnh người khác, con ngươi đảo một vòng nói: “Ngươi là ca ca nhà ai a, bộ dạng thật anh tuấn!”



“Ha ha ha!” Tam công chúa nghe Vinh ca nhi nói không khỏi rất đắc ý, lúc trước mặc kệ là Lục Thanh Lam hay là Lục Văn Đình, đều liếc mắt một cái liền nhận ra nàng, làm cho nàng hơi có chút cảm giác thất bại, Vinh ca nhi tâng bốc nàng như vậy, nàng lập tức liền xem Vinh ca nhi là tri kỷ. “Tiểu tử ngoan, vẫn là ngươi có nhãn lực.” Nàng vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Vinh ca nhi, “Đi, chúng ta lên xe.”



Lôi kéo Vinh ca nhi lên xe ngựa.



Vinh ca nhi lúc này tìm được núi dựa lớn, đắc ý vểnh vểnh miệng về phía ca ca tỷ tỷ, theo Tam công chúa cùng lên xe ngựa.



Lục Văn Đình và Lục Thanh Lam nhìn nhau, đều có chút bất đắc dĩ. Tiêu Nguyên San dù sao cũng là công chúa, bọn họ không tiện làm mất mặt mũi của nàng. Lục Văn Đình kêu một gã sai vặt tới, bảo hắn đi về chỗ Lục Thần và Kỷ thị nói một tiếng, Vinh ca nhi đi theo đám bọn hắn.



Nhất thời Lục Thanh Lam cũng lên xe ngựa, thời điểm không còn sớm, Lục Văn Đình phân phó phu xe đánh xe ngựa, ra khỏi đại môn Hầu phủ.



Trên xe ngựa Tam công chúa không biết từ nơi nào lấy ra một bọc bánh hoa quế, cùng Vinh ca nhi hai cật hóa chia nhau ra ăn, Vinh ca nhi giống như ăn được cái gì ngon nhất trên đời, mặt mày hớn hở. Tam công chúa cũng cảm giác mình tìm được tri kỷ.



Tam công chúa đưa cho Lục Thanh Lam một khối bánh hoa quế, “Ngươi không ăn sao?”



Lục Thanh Lam tức giận nói: “Ta vừa mới ăn cơm tối, làm sao còn bụng để ăn?”



Vinh ca nhi vỗ vỗ cái bụng nhỏ tròn vo của mình, ngẩng đầu nhìn Lục Thanh Lam một cái, nghiêm túc nói: “Lục tỷ tỷ, bụng ăn cơm và bụng ăn điểm tâm không phải là một bụng!”



“Ha ha ha...” Tam công chúa cười đến thiếu chút nữa đau sốc hông, “Vinh ca nhi nói quá đúng. Ngươi xem ngươi gầy thành cái dạng gì rồi, chính là ăn quá ít. Người sống cả đời, không phải là vì ăn sao?”



Vinh ca nhi liên tiếp gật đầu, cảm thấy lời Tam công chúa nói thật là chí lý.



Lục Thanh Lam cạn lời, đối với cật hóa mà nói, quả nhiên sinh ra chính là vì “Ăn”. Nàng thấy Vinh ca nhi ăn xong một khối bánh hoa quế, tam công chúa lại đưa tới một khối, tức giận nói: “Lục Văn Vinh, ngươi chưa xong hay sao? Cũng không nhìn xem mình mập thành cái dạng gì rồi, ngươi không giảm béo hả? Cả ngày chỉ có biết ăn ăn ăn, heo cũng còn thon thả hơn ngươi một chút đấy!”
Tam công chúa vẻ mặt sùng bái nhìn Lục Văn Đình nói: “Thần kỳ như thế.” Lại quay đầu nói: “Bảo Nhi, chúng ta có nên đi vào xem một chút không?”



Tam công chúa nhìn thấy có không ít người đi vào thử trận, không khỏi có chút nóng lòng muốn thử. Vốn Bát môn kim tỏa trận này chỉ là trò chơi, đã sớm giảm bớt độ khó. Huống chi cho dù không đi ra được, Thái Bạch lâu cũng đã sớm an bài người đặc biệt hiểu trận pháp ở gần đó, sẽ đi vào dẫn người ra.



Lại nói, Lục Thanh Lam cũng có học qua kỳ môn độn giáp.Kiếp trước trong cung vắng lặng nhàm chán, nàng phát triển vô số niềm yêu thích, ngoại trừ cầm kỳ thư họa, kỳ môn độn giáp ngũ hành cũng là một trong số đó, “Bát môn kim tỏa trận” này cũng không phải là đại trận nguyên bản của Chư Cát Khổng Minh, nàng vẫn nắm chắc có thể đi ra được.



Chẳng qua việc trọng sinh một kiếp, nàng sớm hiểu đạo lý “Giấu dốt”, đang muốn tìm cách thuyết phục Tam công chúa không nên vào đi, liền nghe thấy không xa một thanh âm hưng phấn hô lên: “Bảo Nhi, Lục Tam ca, sao các ngươi lại ở chỗ này?”



Liền thấy một thiếu nữ mặc quần áo màu anh đào, dung mạo tú nhã tuyệt luân lôi kéo một thiếu niên vóc người cao cao tướng mạo cực kỳ tuấn mỹ bước nhanh đi qua.



Nữ hài nhi kia kéo tay Lục Thanh Lam nói: “Bảo Nhi, không phải ngươi nói tối nay không xuất môn sao?”



Tam công chúa liền bĩu môi, người này không phải là Tiêu Kỳ thì là ai. Cùng Tiêu Kỳ đi tới là ca ca song sinh của nàng Tiêu Thiểu Hủ.



Lục Thanh Lam ho khan một tiếng, Tiêu Kỳ lúc này mới nhìn rõ Tam công chúa ở bên cạnh, vội vàng hành lễ với Tam công chúa. Tam công chúa nhìn thấy Tiêu Kỳ thái độ rõ ràng lãnh đạm đi.



Tiêu Thiểu Hủ và Lục Văn Đình bên kia cũng chào hỏi lẫn nhau.



Mới vừa hàn huyên mấy câu, liền nghe thấy cách đó không xa truyền đến một trận hoan hô, “Đi ra rồi! Đi ra rồi! Vị công tử này thật là lợi hại a, chỉ thời gian một khắc nửa chung liền đi ra, ít hơn một phần ba so với thời gian Thái Bạch lâu quy định đấy.”



“Quả nhiên là vào từ cửa sinh ra từ cửa cảnh a!”



Mọi người ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy một thiếu niên tuấn mỹ mặc hoa phục màu xanh ngọc, vừa đi ra từ một trong những cửa của trận đèn. Tam công chúa nhìn thấy thân ảnh màu xanh ngọc kia, nhất thời không chuyển nổi mắt.



Là đại vương tử Yến quốc Tưởng Tín Hồng.



Lục Thanh Lam đã nói, Tiêu Thiểu Hủ từ trước đến giờ Tiêu bất ly Mạnh, Mạnh bất ly Tiêu Tưởng Tín Hồng hôm nay sao lại không tới, thì ra là đã đi vào trận đèn.