Hoàng Gia Sủng Tức
Chương 116 : Cự tuyệt
Ngày đăng: 16:38 27/05/20
Trận đèn Thái Bạch lâu bố trí Năm nay có chút khó, vừa rồi rất nhiều người đi vào đều không đi ra được, Tưởng Tín Hồng là người đầu tiên thành công đi ra. Bởi vậy người xem náo nhiệt rối rít bảo hắn đi lấy giải thưởng lớn của Thái Bạch lâu.
Tam công chúa trông thấy người trong lòng nnở mày nở mặt, còn cao hứng hơn mình nở mày nở mặt, lôi kéo Lục Thanh Lam chạy tới nói: “Chúng ta mau quay trở lại.”
Trận đèn năm nay khó, phần thưởng cũng lớn. Thái Bạch lâu quy định, hễ người nào có thể trong hai khắc đi ra khỏi trận đèn đều có thể tùy ý ở lại Thái Bạch lâu ba đêm không lấy tiền, phải biết rằng một buổi tối ở Thái Bạch lâu chính là mấy mười lượng bạc, Thái Bạch lâu coi như là hào phóng rồi.
Một vị chưởng quỹ canh giữ ở ngoài trận đèn đi tới, khách khí nói với Tưởng Tín Hồng: “Vị công tử này, kính xin theo ta vào điếm một chuyến, ghi tên của công tử.” Ý chính là muốn thực hiện phần thưởng tại chỗ.
Tưởng Tín Hồng nho nhã lễ độ nói: “Vị lão trượng này, phần thưởng của quý điếm ta cũng không cần, có thể đổi lại phần thưởng khác không?”
Chưởng quỹ kia cho rằng hắn muốn công phu sư tử ngoạm, muốn càng nhiều phần thưởng hơn nữa, cảnh giác nói: “Công tử muốn gì?”
Tưởng Tín Hồng chỉ vào một chiếc đèn cung đình Thường Nga bôn nguyệt (hằng nga lướt trên mặt trăng), nói với chưởng quỹ kia: “Ta cũng không cần cái khác, chỉ cần chiếc đèn Thường Nga bôn nguyệt này.”
Chưởng quỹ thở phào nhẹ nhõm, chiếc đèn Thường Nga bôn nguyệt kia tuy tinh xảo, cũng là bọn hắn mời thợ khéo chế ra, nhưng kỳ thật cũng không đáng tiền lắm, so với giải thưởng lớn mà điếm cung cấp, thật sự là chênh lệch quá xa. Hắn tự cảm thấy là đã chiếm tiện nghi lớn, lập tức nói: “Cái này ta có thể làm chủ, đưa cho công tử.”
Lập tức bảo tiểu nhị mang chiếc đèn Thường Nga bôn nguyệt kia xuống, giao cho Tưởng Tín Hồng, sợ hắn đổi ý.
Tưởng Tín Hồng há lại thật sự để phần thưởng của Thái Bạch lâu ở trong lòng, hắn đi vào “Bát môn kim tỏa trận” này, cũng chỉ là vì giành được nụ cười của giai nhân mà thôi. Vừa rồi Tiêu Kỳ từng khen ngợi trước mặt hắn và Tiêu Thiểu Hủ chiếc đèn Thường Nga bôn nguyệt này làm thật đẹp, hắn liền muốn thắng được chiếc đèn này rồi đưa cho nàng.
Hắn lấy được chiếc đèn kia từ tiểu nhị của tửu lâu, trong lòng thật ra cũng hết sức cao hứng. Hắn một lòng toàn bộ đều ở trên người Tiêu Kỳ, cũng không nhìn thấy ánh mắt nhìn hắn mong đợi của Tam công chúa trong đám người cách đó không xa, cầm lấy chiếc đèn lồng kia đi về phía Tiêu Kỳ, định đưa chiếc đèn này cho người trong lòng.
Lục Thanh Lam rất nhanh liền hiểu tâm tư của hắn, trong lòng thầm hô hỏng bét. Cùng một thời gian, cách đó không xa Lục Văn Đình cũng đã nhận ra, sắc mặt cũng trở nên có chút âm trầm.
Lục Thanh Lam hiểu nếu để cho hắn đem đèn lồng cho Tiêu Kỳ, chỉ sợ Tam công chúa muốn hận chết Tiêu Kỳ, nàng quyết định thật nhanh, nhanh chóng phân phó vài câu bên tai Vinh ca nhi, may mà Vinh ca nhi đi theo đến đây xem náo nhiệt. Nếu không Lục Thanh Lam hôm nay phải tự mình xung trận, đến lúc đó không biết truyền ra dạng lời đồn gì đâu.
Vinh ca nhi lập tức chạy tới, nửa đường ngăn cản Tưởng Tín Hồng.
“Tưởng đại ca!” Vinh ca nhi lớn tiếng kêu lên.
Tưởng Tín Hồng trông thấy Vinh ca nhi tròn vo, mập mạp lại có cảm giác vui mừng trước mặt. Lúc trước hắn ở Quảng Ninh Vương phủ từng gặp Vinh ca nhi hai lần, chẳng qua Vinh ca nhi lớn mau, hắn có chút không dám xác định địa hỏi một câu: “Ngươi là... Vinh ca nhi?”
Vinh ca nhi gật đầu, biết điều nhanh nhẹn nói: “Ta là Vinh ca nhi, trí nhớ của Tưởng đại ca thật tốt.” Trước tiên vẫy cái đuôi nho nhỏ, sau đó đột nhiên chỉ vào đèn lồng trong tay Tưởng Tín Hồng nói: “Tưởng đại ca, cái đèn lồng này của ngươi thật là đẹp, có thể cho Vinh ca nhi không?”
Sắc mặt Tưởng Tín Hồng cứng đờ, hắn không phải là người nhỏ mọn, nếu Vinh ca nhi muốn đồ khác của hắn, hắn sẽ không chút do dự cho hắn, nhưng chiếc đèn này, hắn muốn tặng cho người trong lòng a. Hắn đưa thay sờ đầu tròn của Vinh ca nhi, nói: “Vinh ca nhi, chiếc đèn này Tưởng đại ca còn...”
Lời còn chưa nói hết, Tiêu Thiểu Hủ đã đi tới, chế giễu: “Đình Phụ, ngươi chừng hẹp hòi như vậy, ngay cả một chiếc đèn cũng tiếc?”
Hắn đương nhiên cũng nhìn ra mục đích của Tưởng Tín Hồng, trong lòng khó tránh khỏi có chút tức giận. Lúc trước đã nhắc nhở hắn không nên đánh chú ý đến muội muội, tiểu tử này xem ra là tà tâm không chết. Cho nên mới đi lên hát đệm cho Vinh ca nhi.
Vinh ca nhi người vô cùng thông minh, lập tức đánh rắn tùy côn, làm nũng: “Tưởng đại ca, ngươi cho ta đi mà, ta rất thích chiếc đèn này.”
Tưởng Tín Hồng thấy Tiêu Kỳ cũng nhìn đi qua, cũng không tiện khăng khăng nữa, liền cười nhét đèn vào trong tay Vinh ca nhi, “Ngươi đã thích, liền cho ngươi được chưa.”
Vinh ca nhi lấy được đèn lồng, cao hứng lớn tiếng nói: “Cảm ơn Tưởng đại ca!” bình bịch chạy về trước mặt Lục Thanh Lam, tựa như tranh công giơ giơ đèn lồng trong tay lên.
Lục Thanh Lam sờ sờ cái đầu nhỏ của hắn, tỏ vẻ khen ngợi.
Mọi người trở lại hợp thành một chỗ, Tưởng Tín Hồng này mới phát hiện Tam công chúa cũng tới.
Lại một phen chào hỏi không đề cập tới.
Tiêu Thiểu Hủ và Lục Văn Đình quan hệ rất tốt, cười nói: “Tam ca nghiên cứu quân trận tinh thông, không đi vào bát môn kim tỏa trận này thử sao?”
Lục Văn Đình tính tình hoạt bát sáng sủa, nếu không có Tưởng Tín Hồng đã đi một lần, nói không chừng thật sự đi vào rồi, chẳng qua lúc này không biết vì sao trong lòng có chút chán ghét, liền nói: “Đây đều là để cho tiểu hài tử chơi, ta thì miễn đi.”
Tưởng Tín Hồng ngẩng đầu nhìn Lục Văn Đình một cái, lời này là so hắn với tiểu hài nhi rồi, không biết Lục Văn Đình có phải cố ý hay không. Chẳng qua thấy Lục Văn Đình cười rạng rỡ, cũng không khác thường ngày, hắn chỉ cho rằng hắn không cẩn thận nói sai.
Lục Thanh Lam lại hơi chấn phấn. Nhìn ca ca của mình bị tình địch kích thích một chút, vậy là đã có chút thông suốt sao?
Nàng thấy ánh mắt của Tiêu Kỳ luôn cố ý hoặc vô ý đảo qua trên người ca ca, trong lòng thật sự là sốt ruột thay hai người kia. Nghĩ thầm các ngươi nhanh quyết định, cũng khiến Tưởng Tín Hồng mất hy vọng.
Lúc này Tiêu Thiểu Hủ nói: “Tam ca, các ngươi đi dạo đã bao lâu, ta ở Thái Bạch lâu đặt gian phòng, có muốn đi vào nghỉ ngơi một chút hay không, múa Vũ Long sư sắp bắt đầu.”
Lục Văn Đình cũng không phải mệt, chẳng qua hắn nghĩ đến hai tiểu cô nương còn có Vinh ca nhi đi lâu như vậy, đại khái cũng mệt rồi, nói: “Như thế cũng được, ta vừa khéo hơi mệt chút.”
Tam công chúa còn chưa đi dạo đủ đâu, vốn không muốn vào phòng. Nhưng nàng đụng phải Tưởng Tín Hồng, đương nhiên là Tưởng Tín Hồng đi đâu nàng đi theo đó rồi.
Thật ra Lục Văn Đình sớm đã nhìn ra ý tứ của Lý Ngọc đối muội muội, hắn là muốn tạo cơ hội cho Lý Ngọc, muốn để Lý Ngọc và muội muội nói với nhau hai câu. Thấy Tam công chúa không hiểu phong tình như vậy, con ngươi hắn đảo một vòng, đột nhiên nói: “Ồ, quầy hàng cái kia bán cái gì ăn ngon vậy? Sao ta chưa từng ăn?”
Tam công chúa nghe xong lời này ánh mắt quả nhiên liền sáng lên, lập tức chạy đến bên cạnh Lục Văn Đình hỏi: “Lục Tam ca, ở đâu? Ở đâu?”
Khóe miệng Lục Văn Đình nhẹ nhàng nhếch lên, chỉ vào nơi xa nói: “Ngươi nhìn quầy hàng kia...”
Lý Duyên sờ sờ cái mũi của mình, trong lòng tự nhủ tính tình này của Tam công chúa, bị người bán còn thay người kiếm tiền.
Như vậy phía sau cũng chỉ còn lại có Lý Ngọc và Lục Thanh Lam rồi.
Bước chân của Lý Ngọc lại chậm mấy nhịp, rất tự nhiên sóng vai cùng với Lục Thanh Lam mà đi. Hôm nay là tết Nguyên Tiêu, không cần cố kỵ nam nữ đại phòng, Lục Thanh Lam cũng không phải là người ra vẻ ta đây, huống chi nàng cũng có lời cùng nói với Lý Ngọc.
Nàng nói: “Vừa rồi ngươi đắc tội Lỗ Vương phủ như vậy, ngày sau nhất định phải cẩn thận một chút.”
Tiểu cô nương Trước mặt mặc tiểu áo màu hồng đào, làn da sáng hơn tuyết, lệ sắc chiếu nhân, chỉ cảm thấy nàng càng thêm chói mắt hơn hết thảy đèn lồng, hắn rất muốn nhìn nàng nhiều vài lần, nhưng lại có chút không dám nhìn nhiều. Thấy người trong lòng quan tâm mình, trong lòng ấm áp giống như ôm một cái túi sưởi, thanh âm không tự giác liền nhu hòa xuống. “Ngươi yên tâm, Nam An Hầu phủ cũng không sợ Vương phủ bọn hắn, Lỗ vương không thể làm gì ta. Huống chi Lỗ vương cũng không ngốc, nếu hắn đắc tội Hầu phủ, tổ phụ ta liền quay đầu ủng hộ Trữ vương, đến lúc đó bị hao tổn chính là hắn.”
Hiện tại Nam An Hầu phủ chính là không giúp ai.
Lục Thanh Lam có chút kinh ngạc nhìn hắn một cái, Lý Ngọc bắt đầu biết suy nghĩ rồi, lúc trước hắn rất liều lĩnh, làm chuyện gì cũng đều là tùy theo tính tình.
Lục Thanh Lam có chút vui mừng gật đầu, thật ra chỉ số thông minh của hắn cũng không thấp, nếu không kiếp trước cũng sẽ không ở xen lẫn đến địa vị cao ở trong thành Khang Triều rồi.
Lý Ngọc lại nói: “Thật ra cho dù không có gia tộc che chở, ta cũng không sợ Tiêu Thiểu Cảnh hắn.”
Lục Thanh Lam hỏi: “Tại sao?”
Lý Ngọc nói: “Bởi vì qua không bao lâu nữa, ta liền phải đi Nam Đại Doanh rồi.”
Lục Thanh Lam nhớ tới lần trước hắn đã nói với mình muốn đi Nam Đại Doanh, dùng phương thức của một người nam nhân đi chiến đấu, tích lũy quân công, đường đường xứng đôi với nàng. “Ngươi thật sự muốn đi ư?” Nàng có chút giật mình, không ngờ Nam An hầu Lão phu nhân và Chu thị sẽ đồng ý.
Lý Ngọc gật đầu: “Tổ phụ đã làm xong tất cả thủ tục rồi, nếu không phải tổ mẫu và mẫu thân ngăn cản, năm trước ta đã đi qua rồi.”
Lục Thanh Lam kinh hãi, kiếp trước Lý Ngọc chính là rèn luyện tại Nam Đại Doanh, bắt đầu phát triển lên. Hắn mặc dù là công tử của Nam An Hầu phủ, nhưng ở trong quân giống như hỏa tiễn thăng chức, đều là nhờ công trạng thật. Nhưng kiếp trước hắn đi Nam Đại Doanh muộn hơn hiện tại hai năm, là chuyện sau khi mình đã gả cho Tiêu Thiểu Huyền rồi...
Không ngờ hai đời trăm sông đổ về một bể, cuối cùng Lý Ngọc vẫn là đi con đường này.
Kiếp trước hắn là vì tránh xa mình, đời này, lại là vì có thể xứng đôi với mình...
Trong lòng Lục Thanh Lam bách vị tạp trần, muốn khuyên Lý Ngọc không cần đi Nam Đại Doanh, thế nhưng nàng biết rõ Lý Ngọc sẽ không nghe nàng.
Lý Ngọc yên lặng nhìn nàng, lấy hết dũng khí nói: “Ta sắp rời khỏi kinh sư rồi. Cho nên hôm nay, ta là cố ý đến đây, chính là vì muốn gặp ngươi một lần.”
“Ta biết.” Nàng kỳ thật đã sớm đoán được điểm này.
Lý Ngọc có chút không dám nhìn ánh mắt của nàng: “Lần trước ta nói với ngươi sự kiện kia, ngươi suy nghĩ thế nào?”
Lông mi Lục Thanh Lam cụp xuống, một hồi lâu sau mới nói: “Trước bệnh của ngươi có phải là giả bộ không?” Chuyện này cũng không phải do nàng thông minh tuyệt đỉnh nghĩ ra, mà là Tiêu Thiểu Giác tra được manh mối, nói cho nàng tin tức này. Sự tồn tại của Lý Ngọc đã uy hiếp hắn nghiêm trọng, Tiêu Thiểu Giác đương nhiên dốc hết sức đả kích Lý Ngọc.
Toàn thân Lý Ngọc chấn động, trong nháy mắt sắc mặt trở nên tái nhợt: “Ngươi đã biết ư?”
Lý Ngọc từ trước đến giờ không sợ trời không sợ đất, nội tâm chưa từng bối rối bất an như thời khắc này, cũng không có cách nào giải thích, chỉ nói: “Ngươi đừng tức giận, ta thật sự là rất muốn...” có được ngươi.
Lục Thanh Lam thở dài một hơi: “Lý Ngọc, ngươi đối với ta rất tốt, lòng dạ ta biết rõ, ngươi đã cứu mạng của ta, ta cũng rất cảm kích ngươi. Thế nhưng ta vẫn cảm thấy hai người chúng ta vẫn không thích hợp... Ta hi vọng ngươi phải hạnh phúc, mà ta không cho ngươi hạnh phúc được! Lời này vốn nên nói với ngươi sớm một chút, nhưng là không có tìm được cơ hội tốt, hiện tại nói rõ cũng tốt, miễn cho ngươi sau này tốn quá nhiều tâm tư trên người của ta, làm chút chuyện vô dụng. Ngươi tướng mạo xuất chúng, vốn có thể tìm được nữ tử lưỡng tình tương duyệt.”
Lý Ngọc mặc dù lòng mang một tia chờ mong, nhưng đáp án này tựa hồ lại nằm trong dự liệu, lời nói Lục Thanh Lam cự tuyệt từng chữ từng câu nặng như côn gõ trong lòng hắn, vẫn khiến hắn đau triệt nội tâm khó có thể thừa nhận.
Trên mặt Lý ngọc huyết sắc rút hết, lòng chìm xuống. Là bởi vì mình làm không tốt ư, rốt cuộc như thế nào mới có thể đả động nàng?
Bởi vì hôm nay quá nhiều người ngắm đèn, hai người ai cũng không chú ý tới, đang ở phía sau hai người không xa, một tiểu cô nương có chút xinh đẹp mặc bối tử màu trắng nhạt đang ngược đám đông chen chúc tới hướng bên này, chính là một cô nương khác của Trường Hưng hầu vẫn luôn thầm mến Lý Ngọc, Lục Thanh Nhân.
Lục Thanh Nhân mơ hồ nghe thấy trong miệng Lý Ngọc nói ra mấy từ, “Ta là cố ý đến... Chính là vì muốn gặp ngươi...”
Trong nháy mắt Lục Thanh Nhân hận đến hai mắt phóng hỏa, qua nhiều năm như vậy, nàng vẫn yêu Lý Ngọc, nhưng cũng chỉ có thể ở vài trường hợp yến hội, xa xa nhìn ngắm Lý Ngọc một cái, Lý Ngọc giống như là ánh sao chân trời, cách nàng xa như vậy.
Nhưng một bông hoa cao chót vót như vậy, lại cúi đỉnh đầu cao quý xuống về phía Lục Thanh Lam. Lục Thanh Lam tại sao phải là nàng? Tại sao phải đoạt nam nhân của mình?