Hoàng Gia Sủng Tức

Chương 132 : Bị tập kích

Ngày đăng: 16:38 27/05/20


Lục Thanh Lam cũng không biết tra nam Tiêu Thiểu Huyền đã liên hiệp Thanh Huệ quận chúa tính kế nàng, buổi tối hôm đó nàng từ Khánh Vương phủ trở về, liền có nha hoàn tiến vào bẩm báo, nói là một nữ tử của Khánh Vương phủ tới, muốn cầu kiến nàng.



Lục Thanh Lam có chút kỳ quái, kêu người nọ đi vào, vừa thấy hóa ra là người quen, tỳ nữ tuyệt sắc bên người Tiêu Thiểu Giác Đại Vân. Trên đường Trường Ninh tết Nguyên Tiêu, may mắn mà có Đại Vân bảo vệ nàng, nàng mới bình yên vô sự. Bởi vậy nói cách khác, Đại Vân được cho ân nhân cứu mạng của nàng.



Đại Vân sau khi hành lễ cho nàng, Lục Thanh Lam liền hết sức khách khí mời nàng ngồi.



Đại Vân đầu tiên là lấy ra từ trong lòng ngực một xấp ngân phiếu, “Đây là điện hạ bảo ta mang cho ngài, là phần của ngài ở mỏ vàng.”



Mặc Hương tiếp nhận ngân phiếu đưa qua cho Lục Thanh Lam, thấy mấy con số trên tấm ngân phiếu kia, không khỏi kinh hãi. Nàng coi như là người trải đời, nhìn thấy con số trên tấm ngân phiếu kia là một ngàn lượng, mà một xấp ngân phiếu sợ không dưới mười mấy tờ, nếu là như vậy, phần lần này vượt qua một vạn lượng.



Lục Thanh Lam ngược lại biểu hiện rất bình tĩnh, cầm ngân phiếu đếm, liền giao cho Mặc Cúc, bảo nàng thu nhận. Mặc Cúc và Mặc Hương giống nhau, nắm nhiều ngân phiếu như vậy, trong lúc nhất thời cảm thấy thật sự phỏng tay.



Lại nói, mỏ vàng này từ khi giao cho Tiêu Thiểu Giác xử lý, nàng liền không chú ý nữa, Tiêu Thiểu Giác đưa vào hoạt động như thế nào, tránh tai mắt của Tứ hoàng tử ra sao, nàng mặc kệ, chỉ để ý ngồi đếm tiền, đây vẫn là lần đầu tiên Tiêu Thiểu Giác chia tiền lợi nhuận cho nàng, chẳng qua nhìn số lượng này, là biết Khánh Vương điện hạ là một người tuân thủ chữ tín.



Lục Thanh Lam lấy được một khoản tiền lớn như vậy, trong lòng hết sức cao hứng. Nhàn thoại cùng Đại Vân vài câu, định gọi người tiễn nàng trở về, Đại Vân lại bỗng nhiên quỳ xuống. “Cô nương, nô tỳ lần này tới, còn có một nhiệm vụ khác, Vương gia lệnh nô tỳ ở bên người bảo vệ cô nương, cho đến khi Thanh Huệ quận chúa rời khỏi kinh sư mới thôi.”



Lục Thanh Lam nhíu nhíu mày: “Ý tốt của Vương gia ta xin nhận, chẳng qua Vương phủ thủ vệ sâm nghiêm, ta xuất môn bên người cũng có hộ vệ đắc lực bảo vệ, Đại Vân tỷ tỷ là người đắc lực bên cạnh Vương gia, vẫn nên trở về hầu hạ vương gia đi.”



Tiêu Thiểu Giác tuy là hảo tâm, Đại Vân cũng không đáng ghét, nhưng nàng cũng không thích hắn nhúng tay chuyện của nàng, cho nên muốn khéo léo cự tuyệt.



Đại Vân vẫn quỳ không dậy, “Vương gia có lệnh, nếu nô tỳ không thể ở lại bên cạnh cô nương, cứ như vậy trở về, Vương gia liền xử tử nô tỳ. Kính xin cô nương cứu nô tỳ một mạng!” Dứt lời cuống quít dập đầu.




“Phốc!” Nhuyễn kiếm của thích khách kia vô cùng mỏng vô cùng mềm, nhưng cực kỳ sắc bén, không hề rít chút nào đâm xuyên qua vách tường xe ngựa, sâu vào thịt ba bốn phân, Đại Vân cố nén đau nhức, chợt rút đoản đao bên hông ra, “Leng keng” một tiếng chém đứt nhuyễn kiếm kia.



Đại Vân bị thương rất nặng, máu tươi tuôn ra như suối, trong khoảnh khắc trong xe toàn bộ là máu của nàng.



Mặc Cúc và Mặc Hương lúc này mới phản ứng, cùng cả kinh kêu lên: “Có thích khách!”



Hộ vệ của Trường Hưng Hầu phủ lúc này cũng phản ứng, cũng bất chấp, quyền đấm cước đá đánh ngã những người trước mặt xuống đất. Bao bọc vây quanh thích khách khuôn mặt bình thường kia.



Người nọ thầm thở dài một tiếng, hắn biết mình chỉ có một cơ hội hạ thủ, không ngờ kế hoạch ám sát không khe hở cuối cùng vẫn là thất bại. Hiện giờ nhuyễn kiếm của hắn bị Đại Vân chặt đứt, đã không còn vũ khí thuận tiện, hắn cũng không có cơ hội một kích tất sát nữa.



“Bắt thích khách!” Bọn hộ vệ của Hầu phủ đều là Lão Hầu gia tự mình huấn luyện, võ công cực kỳ cao cường, mọi người hô lên, vây quanh người nọ.



Người nọ vẽ trên mặt những vệt sáng, mọi người nhất thời cũng không thấy rõ diện mạo của hắn. Hắn bị mười mấy hộ vệ vây quanh, trong tay lại không vũ khí, nhưng lại không sợ chút nào, triển khai công phu tay không, trong khoảnh khắc liền đánh ngã năm sáu thị vệ, giết mở một cái đường máu, cướp đường mà chạy.



Khinh công của hắn vô cùng tốt, bọn thị vệ rốt cuộc không có biện pháp bắt hắn.



Đúng lúc này, một trận tiếng vó ngựa truyền đến, chỉ thấy một thanh niên cao gầy tướng mạo oai hùng mang theo vài hộ vệ vừa lúc đi qua nơi này.



Nghe thấy phía trước ầm ĩ kêu bắt thích khách, thanh niên kia ghìm cương, hắn nhìn thoáng qua xe ngựa bị tập kích, thấy trên xe là bảng hiệu của Trường Hưng hầu, hơi sững sờ.