Hoàng Gia Sủng Tức

Chương 133 : Tham vọng

Ngày đăng: 16:38 27/05/20


Người vừa tới chính là Thập hoàng tử Tiêu Thiểu Vĩ, hắn và Lục Văn Đình tính tình hợp nhau, thường xuyên đi săn cùng nhau, đã trở thành bằng hữu cực kỳ tốt, bởi vậy thấy xe ngựa của Trường Hưng Hầu phủ bị tập kích, tất nhiên là phải giúp một tay.



Vừa đúng lúc này, rèm xe vén lên, liền thấy một   thiếu nữ tuyết phu hoa mạo trong ngực ôm một cô nương, toàn thân đều là máu kêu một tiếng: “Mau chặn thích khách kia lại.”



Trong lòng Tiêu Thiểu Vĩ cả kinh, hắn nhận ra người thiếu nữ này là Lục Thanh Lam. Giữa chúng huynh đệ, hắn và Tiêu Thiểu Giác, có thể nói là quan hệ tốt nhất. Tâm tư của Tiêu Thiểu Giác mặc dù thâm trầm khó dò, hắn lại nhiều ít biết rõ một chút, biết địa vị của Lục Thanh Lam trong lòng hắn, bởi vậy thấy Lục Thanh Lam bộ dáng này, liền không khỏi kinh hãi.



Hắn đam mê đi săn, ngày thường ra vào cung đều mang theo cung tên. Giờ phút này hắn không do dự nữa, lập tức giương cung lắp tên, nhắm ngay thân ảnh điên cuồng chạy phía trước, “Vèo” một mũi tên bắn ra, tài bắn cung của Tiêu Thiểu Vĩ cao minh, thích khách kia nghe được tiếng vang khác thường, tên đã gần ngay trước mắt, muốn tránh cũng không còn kịp rồi. Hắn chỉ có thể liều mạng né tránh chỗ hiểm, mũi tên kia liền hung hăng đâm vào đầu vai của hắn.



Thân thể hắn dừng lại một chút, mũi tên thứ hai, mũi tên thứ ba của Tiêu Thiểu Vĩ đã nối gót tới, võ công của thích khách kia cực cao, vừa rồi trúng một mũi tên, là bởi vì lúc trước không phòng bị. Lúc này chỉ thấy hắn lăn một vòng trên mặt đất, liền dễ dàng tránh được hai mũi tên, sau đó dùng tốc độ cực nhanh xông vào một ngõ hẻm.



Tiêu Thiểu Vĩ thúc ngựa chạy qua, thấy trong ngõ nhỏ kia đã sớm không có thân ảnh của thích khách.



Hắn “Hừ” một tiếng, phái hộ vệ của mình tiếp tục đuổi theo, mình thì đi tới trước xe ngựa của Lục Thanh Lam, “Lục cô nương, ngươi không sao chứ?”



Lục Thanh Lam giờ phút này đang ôm Đại Vân, dùng một cái khăn tay gắt gao buộc miệng vết thương của nàng, phòng ngừa nàng chảy máu quá nhiều mà tử vong. Nàng nhìn qua cả người toàn là máu, nhưng đều là máu của Đại Vân.



Nàng lo lắng nói với thập hoàng tử: “Thập điện hạ, ta không sao! Tạ ơn điện hạ viện thủ, thị nữ của ta vì cứu ta bị thương rất nặng, ta không tiện xuống xe tự mình cảm ơn ngươi, kính xin điện hạ thứ lỗi.”



Tiêu Thiểu Vĩ gật đầu: “Thị nữ của ngươi là người trung nghĩa, ngươi mang nàng hồi phủ trước, cứu tính mạng nàng quan trọng hơn. Chuyện bên này ta sẽ giúp ngươi báo lên Thuận Thiên phủ và Ngũ thành binh mã tư.”



Lục Thanh Lam liên tục nói cám ơn, biết bây giờ không phải là thời điểm khách sáo, phân phó phu xe ra roi thúc ngựa trở về Trường Hưng Hầu phủ.



Kỷ thị nghe nói Lục Thanh Lam trên đường về nhà gặp phải thích khách, sợ tới mức hồn phi phách tán, thấy toàn thân nữ nhi toàn là máu ôm Đại Vân xuống xe ngựa, ngay cả hai chân cũng mềm nhũn, đợi lên tiếng hỏi rõ nữ nhi không   bị thương, máu trên người nàng đều là của Đại Vân, lúc này mới yên lòng.


Nhất thời Lục Thanh Lam cũng không biết nên ứng đối như thế nào.



Hai người lặng yên chốc lát, Lục Thanh Lam mới ấp úng nói: “Ta không sao, cũng không bị thương, ngươi cũng thấy đấy!”



Không khí này quá vi diệu rồi, Lục Thanh Lam cũng không dám để hắn ở lại lâu: “Hiện tại ngươi vẫn là đi mau đi, nếu để người khác thấy được, ta nào còn mặt mũi để sống?”



Tiêu Thiểu Giác chính là muốn đến nhìn xem tiểu cô nương rốt cuộc có bị thương không, hiện giờ chuyện xong xuôi, hắn cũng không phải là không thể đi, nhưng hắn và nàng nói nhăng nói cuội hồi lâu, cái chỗ nào đó không có ý định “hạ sốt” chút nào, nếu hắn đứng lên, thế nào cũng bị nàng phát hiện. Một mặt là Khánh vương điện hạ mình mất thể diện, một mặt khác, tiểu cô nương này còn không biết sẽ tức giận thế nào đâu, cho nên Tiêu Thiểu Giác hiện tại không thể đi.



Liền tìm lời nói tiếp cùng nàng.”Đại Vân thế nào?”



Nói đến Đại Vân, giọng nói Lục Thanh Lam nhu hòa một chút: “Đại Vân tỷ tỷ bị thương rất nặng, may mà không nguy hiểm tính mạng.” Liền đem lời Chu tiên sinh nói với hắn.



Tiêu Thiểu Giác hỏi rất nhiều vấn đề, hỏi rất tỉ mỉ, ban đầu Lục Thanh Lam cho là hắn là quan tâm thuộc hạ của mình, dù sao Đại Vân vì nàng mà bị thương, trong lòng nàng rất áy náy, còn nhẫn nại trả lời từng cái, càng về sau nàng phát hiện người này hỏi rất nhiều vấn đề lặp lại, liền mơ hồ cảm giác có chút không đúng.



Tiêu Thiểu Giác thông minh tuyệt đỉnh, lời người khác nói với hắn, chỉ một lần là hắn có thể nhớ được nhất thanh nhị sở, vậy mà hắn hỏi lại vấn đề vừa hỏi như vậy, chỉ có thể, chính là hắn căn bản không để những vấn đề này ở trong lòng.



Lục Thanh Lam nhất thời không rõ trong hồ lô của hắn bán thuốc gì, thử dò xét: “Ngươi là đang trì hoãn thời gian ư?”



Tiêu Thiểu Giác không ngờ nàng nhạy cảm như vậy, cười xấu hổ, kéo chủ đề nói: “Chủ mưu của chuyện lần này, nhất định là Thanh Huệ quận chúa không thể nghi ngờ.”



Lục Thanh Lam quả nhiên bị hắn hấp dẫn lực chú ý: “Ngươi có chứng cứ gì xác thực không?” Thật ra nàng cũng hoài nghi chuyện này là Thanh Huệ quận chúa   chủ mưu.



Tiêu Thiểu Giác nói: “Tạm thời còn chưa có, chẳng qua ngoại trừ nàng sẽ không có người khác. Huống chi phương thức hành động của thích khách kia, cực kỳ giống tử sĩ Bắc Cương.”