Hoàng Gia Sủng Tức

Chương 206 : Cái bẫy

Ngày đăng: 16:39 27/05/20


Lại qua một tháng, Tiêu Thiểu Giác mặc dù muốn lập tức thành hôn cùng Lục Thanh Lam, nhưng trước hắn còn có mấy ca ca chưa thành hôn đâu, hắn cũng không tiện vượt qua ca ca, hắn đợi đến nóng lòng, lại cũng không có biện pháp. Vẫn thường xuyên đêm khuya xông vào khuê phòng của Lục Thanh Lam, mỗi lần đều tránh không được vuốt ve an ủi một phen, ban đầu còn có thể có chừng có mực, chỉ là dần dần có chút không khống chế được được voi đòi tiên.



Một ngày kia Tiêu Thiểu Giác từ trong cung trở về vương phủ, vừa mới ngồi xuống trong thư phòng, Vệ Bân chạy chậm đi vào, đưa cho hắn một cái ống trúc nho nhỏ, “Vương gia, không xong, xảy ra đại sự rồi.”



Vệ Bân đi theo Tiêu Thiểu Giác lâu như vậy, sóng to gió lớn gì chưa từng thấy, hắn hoảng sợ thành bộ dáng này, hiển nhiên là đã xảy ra đại sự. Tiêu Thiểu Giác ngược lại vẫn có thể bảo trì bình thản, xoay mở nắp ống trúc, lấy mật thư ra xem một lần, hắn bỗng nhiên đứng dậy, “Vô liêm sỉ! Tên khốn kiếp Bàng An này làm việc kiểu gì vậy, sao lâu như vậy mới truyền tin về?”



Bàng An, là thủ lĩnh Cẩm Y Vệ Hành Châu, ở Hành Châu cũng là nhân vật dậm chân một cái mặt đất run rẩy.



Vệ Bân nói: “Vương gia, làm sao bây giờ?”



Tiêu Thiểu Giác nói: “Lập tức dùng bồ câu đưa tin cho Bàng An, bảo hắn vô luận như thế nào cũng phải nghĩ biện pháp tìm được Lục Văn Đình, hơn nữa đảm bảo an toàn của hắn. Nếu Lục Văn Đình thiếu một sợi lông tơ, bổn vương lấy cả nhà của hắn đền mạng!”



Vệ Bân biết Tiêu Thiểu Giác là giận thật, thở mạnh cũng không dám, thấp giọng đáp ứng: “Vâng!”



“Lập tức phái ba ngàn tinh nhuệ Cẩm Y Vệ từ kinh sư, hoả tốc gấp rút tiếp viện Hành Châu!” Tiêu Thiểu Giác nói.



“Tuân lệnh!” Vệ Bân đang muốn đi xuống làm việc, Tiêu Thiểu Giác lại gọi hắn lại, “Chậm đã!” Hai mắt hắn sâu thẳm, chậm rãi nói: “Vẫn là điều động từ mấy đội ngũ chung quanh Hành Châu đi, như vậy sẽ nhanh hơn.”



Vệ Bân lập tức đi xuống làm việc.



Tiêu Thiểu Giác ngồi xuống trên ghế, thần sắc có một chút mệt mỏi. Lục Văn Đình mặc dù không thích hắn, hắn cũng không nổi vị tiểu cữu tử tương lai này, ban đầu hoàng đế phái Lục Văn Đình đi Hành Châu, hắn cảm thấy thật ra là một lần tốt để rèn luyện, vốn cũng không có gì nguy hiểm, chẳng biết tại sao Lục Văn Đình bên kia lại làm ra đường rẽ cướp xe lương, người hiện giờ tung tích cũng không rõ. Trong lòng hắn mơ hồ có vài phần hối hận, hắn rõ ràng biết tình cảm giữa huynh muội Lục Thanh Lam tốt bao nhiêu, không biết nên khai báo như thế nào với Lục Thanh Lam.



Trường Hưng Hầu phủ vẫn là một mảnh tường hòa, cũng không biết chuyện đã xảy ra tại phía Hành Châu xa xôi.



Ngày hôm sau Lục Thần giống như thường ngày đúng giờ vào triều. Phẩm cấp của hắn khá thấp, chỉ có thể xếp tại đội ngũ quan viên phía sau, ngay cả bộ dạng hoàng đế trên ghế rồng đều thấy không rõ, đứng chừng hai canh giờ, chân của hắn đều đã đứng tê rần, triều hội cuối cùng mới kết thúc.



Lục Thần đi theo một đám quan viên đang muốn xuất cung, không biết một đội quan binh đằng đằng sát khí không biết từ nơi nào xông tới, người cầm đầu chính là Hữu thị lang Hình bộ Tả Quyền. Mọi người hai mặt nhìn nhau, Tả Quyền hô to một tiếng: “Lục Thần, âm mưu của ngươi đã bại lộ rồi.”



Lục Thần không giải thích được: “”Tả đại nhân, ngươi đây là cớ gì?”



Tả Quyền cười lạnh nói: “Ngươi giả bộ cái gì, bắt nghịch tặc thông đồng với ngoại quốc này lại cho bổn quan.” Đã có mấy tên quan binh xông tới, chụp vào trên người Lục Thần một cái xiềng xích, Lục Thần là quan văn, làm sao phản kháng được, rất nhanh đã bị bắt được.



Lục Thần sau khi khiếp sợ cảm thấy không giải thích được: “Tả đại nhân, hạ quan rốt cuộc phạm tội gì, kính xin Tả đại nhân chỉ rõ!”



“Đợi ngươi vào thiên lao, tự nhiên sẽ hiểu.”



Tả Quyền áp giải Lục Thần xuất cung, đi về hướng đại lao Hình bộ.



Tiêu Thiểu Giác quản chính là công tác tình báo, trong cung phàm có một gió thổi cỏ lay, sao có thể dấu diếm được ánh mắt của hắn, tin tức rất nhanh liền tập hợp đến chỗ Vệ Bân. Nhưng Tiêu Thiểu Giác đang ở Kiến Thủy điện thương nghị chiến tranh Yến quốc cùng đám người Gia Hòa đế, Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử, bên trong chỉ có một mình Trương Tú hầu hạ, Vệ Bân gấp đến độ xoay quanh ở cửa, tuy nhiên lại không dám đi vào.



Lúc trước Đại Tề phái ba ngàn tinh nhuệ, do cữu cữu Tiền Thông của Nhị hoàng tử làm Thống soái, định lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai nhanh chóng chiếm lĩnh Yến quốc, đến đỡ Tưởng Tín Hồng đi lên vương vị. Ban đầu tiến triển vẫn còn tương đối thuận lợi, quân đội của Tam vương tử Tưởng Tín Du bị đánh tháo chạy liên tiếp.


Vệ Bân cúi người xuống, sờ loạn một trận ở trên người Tả Quyền, lấy ra một chùm chìa khóa lớn, tìm được cái chìa khóa của phòng giam số một chữ giáp, trực tiếp mở cửa phòng ra.



Tiêu Thiểu Giác kéo cánh tay Lục Thần: “Bá phụ, chúng ta đi mau!”



Lục Thần ở trong phòng giam thấy rõ ràng hết thảy, “Vương gia, ta là nghi phạm khâm định, nếu đi như vậy, sợ rằng hoàng thượng sẽ trách tội vương gia.”



Đến loại tình trạng này còn có thể nghĩ tới tình cảnh của Tiêu Thiểu Giác, làm trong lòng hắn ấm áp, Tiêu Thiểu Giác nói: “Chỗ Phụ hoàng, bổn vương sẽ giải thích với lão nhân gia hắn. Phụ hoàng luôn luôn thương ta, sẽ không làm gì ta. Ngươi cứ việc yên tâm, nếu vẫn để ngươi ở đây, bổn vương lo lắng sẽ có người ép dụng hình với ngươi, đến lúc đó Bảo Nhi còn không biết đau lòng bao nhiêu!”



Lục Thần còn đang do dự, Tiêu Thiểu Vĩ nói: “Lục đại nhân, ngươi nhanh đừng lề mà lề mề nữa, Cửu ca ta dám thả ngươi ra, đương nhiên có biện pháp khai báo với phụ hoàng. Chúng ta vẫn là rời khỏi nơi này rồi nói sau.” Dù sao Hình bộ cũng là phạm vi thế lực của Tiêu Thiểu Cảnh, đợi nữa nói không chừng sẽ còn xuất hiện trạng huống gì khác.



Lục Thần lúc này mới không nói nữa. Lục Thần một nhân viên văn chức đi không nhanh, một Cẩm Y Vệ đi lên trước, cõng Lục Thần lên, mọi người bước nhanh đi ra khỏi đại lao Hình bộ, Tiêu Thiểu Cảnh và Tiêu Thiểu Du vừa lúc chạy tới.



Tiêu Thiểu Cảnh thấy Tiêu Thiểu Giác quả nhiên cướp thiên lao, vui mừng quá đỗi. Lớn tiếng nói: “Lão Cửu, Lục Thần là trọng phạm phụ hoàng khâm định, ngươi cướp hắn ra ngoài, đây là muốn tạo phản hay sao? Người đâu, giữ chặt hắn cho bổn vương!” Hành động của Tiêu Thiểu Giác phạm thượng vô cùng.



Lần này hắn mang đến trên trăm gia đinh, mà Tiêu Thiểu Giác mang đến chẳng qua chỉ là mấy chục Cẩm Y Vệ.



Tiêu Thiểu Giác căn bản là lười phản ứng đến hắn, hắn từ trong lòng ngực móc ra một cái nỏ chữ thập, cũng không thấy hắn nhắm như thế nào, một cơn mưa tên gào thét bay qua bên tai Tiêu Thiểu Cảnh, lại cứ suýt bắn trúng đầu của hắn, Tiêu Thiểu Cảnh bị hù dọa ra một thân mồ hôi lạnh, mới vừa rồi trong nháy mắt, hắn thật sự gặp thoáng qua tử thần.



Tiêu Thiểu Giác thản nhiên nói: “Cây nỏ này là thợ giỏi Tây Vực chế ra, bên trong trăm bước, không nói điêu, có thể bắn thủng khôi giáp dày ba tấc. Nhị hoàng huynh nếu muốn nếm thử tư vị của kiểu vũ khí mới này, tiểu đệ nguyện ý phụng bồi.” Sát khí lóe lên trong mắt hắn, đầu mũi tên hàn quang lấp lánh vẫn ngắm chuẩn lấy cổ họng của Tiêu Thiểu Cảnh.



Tiêu Thiểu Cảnh chỉ cảm thấy toàn thân như rơi vào trong hầm băng.



Vũ khí kiểu mới này thật sự lợi hại, cơ hồ trong nháy mắt đã tiếp xúc tới, căn bản cũng không có thời gian tránh né. Cho dù hắn tự xưng là võ công cao cường, ở trước dạng vũ khí này cũng chỉ có đợi bị làm thịt.



Tiêu Thiểu Giác rống lớn một tiếng: “Tránh ra cho ta!”



Tiêu Thiểu Cảnh khó khăn nuốt nước miếng một cái, khoát tay phân phó bọn thủ hạ: “Tránh ra!” Hắn sợ chọc giận Tiêu Thiểu Giác, làm hắn thật sự bắn mũi tên ra, một chữ cũng không dám nhiều lời.



Tiêu Thiểu Du cũng ra một thân mồ hôi lạnh: “Lão Cửu, ngươi đừng vọng động!” Nếu hắn thật sự trên đường giết Tiêu Thiểu Cảnh, chuyện sẽ không thể thu thập.



Tiêu Thiểu Giác đương nhiên hiểu được đạo lý này, ấn tượng hắn để lại cho người khác vẫn là vọng động dễ giận thậm chí là lỗ mãng, thật ra lòng dạ hắn rất sâu, nếu không làm sao có thể khống chế hai quái vật khổng lồ Đông Xưởng và Cẩm Y Vệ.



Tiêu Thiểu Giác xoay người, vẫn liếc Nhị hoàng tử, cho đến khi chạy ra rất xa, hắn mới thu hồi nỏ chữ thập. Tiêu Thiểu Vĩ chạy tới: “Cửu ca, ngươi hiện tại định làm như thế nào?”



Tiêu Thiểu Giác: “Trước tiên đưa Lục đại nhân về quý phủ, lại đến trước mặt phụ hoàng chịu đòn nhận tội!”



Tiêu Thiểu Vĩ nói: “Ta cùng đi với ngươi.”



Tiêu Thiểu Giác thở dài một hơi: “Lần này liên lụy đến ngươi.”



“Đều là huynh đệ nhà mình, đương nhiên có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu, Cửu ca cớ gì nói ra lời ấy?”