Hoàng Gia Sủng Tức

Chương 21 :

Ngày đăng: 16:37 27/05/20


Tiêu Thiểu Giác nhàn nhạt “Ừ ” một tiếng nói: “Bắt đầu đi.” Cù Ngọc Tuyền nói: “Vậy thì mời Tam công chúa cùng Lục cô nương trước đi trước đổi lại kiện xiêm y.”



Tiêu Thiểu Giác đã sớm sắp xếp xong xuôi, vỗ tay, không biết từ nơi nào đi ra bốn người mặc bỉ giáp cung tỳ màu xanh biếc, mỗi người hai cung nữ, mang theo Tam công chúa cùng Lục Thanh Lam đi ra thiên điện bên cạnh mỗi người đổi một bộ kỵ trang hẹp tay áo.



Tam công chúa có chút khó hiểu, mở đôi mắt to xinh đẹp, nhìn Cù Ngọc Tuyền một chút, lại nhìn Cửu hoàng tử một chút, hỏi: “Chúng ta làm cái gì vậy? Muốn cưỡi ngựa sao?”



Cù Ngọc Tuyền nói một câu: “Không phải là cưỡi ngựa, Cửu điện hạ muốn hai vị muốn cùng lão phu học một bộ thuật dưỡng sinh kiện thể.”



“Thuật dưỡng sinh kiện thể là cái gì?” Tam công chúa bắt đầu ra câu hỏi, vấn đề là cái này tiếp theo cái kia.



Cù Ngọc Tuyền có chút nhức đầu nhíu mày, hắn không có sở trường trao đổi cùng người khác, lúc trước là Tiêu Thiểu Giác tìm đến hắn, thỉnh giáo hắn xem một tiểu nữ hài yếu ớt nhiều bệnh nên điều dưỡng như thế nào, nếu nói thuốc bổ không bằng thực bổ, thực bổ không bằng khí bổ. Tiểu nữ oa bình thường khí trống rỗng không được bổ, cho nên dùng thuốc điều dưỡng, còn không bằng thông qua thể thuật để cường thân kiện thể, là căn bản của bổ ích thân thể, vừa lúc hắn nghiên cứu một bộ thể thuật kết hợp Ngũ Cầm hí* của Hoa Đà, liền nói để cho tiểu cô nương học tập thể thuật của hắn thử một chút.



(*) 五禽戏  ngũ (một âm trong nhạc dân tộc Trung Quốc, tương đương “6” trong giản phối)



Chân mày Tiêu Thiểu Giác nhăn lại, “Để cho ngươi ngoan ngoãn đi theo học cho tốt, nói nhảm nhiều thế làm gì!”



Tam công chúa chu cái miệng nhỏ nhắn nói: “Ta tại sao phải học cái này?”



Tiêu Thiểu Giác không phải là người có kiên nhẫn, nói chuyện lảm nhảm với Tam công chúa thật là có chút bất đắc dĩ, hai đầu lông mày đã bị lây một tầng sương lạnh: “Thân thể ngươi không tốt, dĩ nhiên phải học thể thuật cường thân kiện thể.”



Tam công chúa lập tức phản bác, “Ai nói thân thể của ta không tốt, mùa đông năm nay ta thế nhưng còn chưa từng bị bệnh! Mẫu phi vẫn nói thể cốt ta khoẻ mạnh đâu.” Nói tới đây không khỏi dương dương đắc ý.



Tam công chúa là một người tính tình hoạt bát, ngày thường chạy ra ngoài chơi, vận động nhiều, thân thể cũng rất tốt.



Mặt Tiêu Thiểu Giác đen lại: “Sao ngươi nhiều lời như vậy! Mùa đông năm ngoái ngươi không phải là bị bệnh nặng một trận đó sao?”
Lục Thanh Lam biết điều gật đầu.



Tiêu Thiểu Giác đi chỉ mới một khắc đồng hồ, liền đem Tam công chúa bắt trở lại. Tam công chúa sợ Cửu ca tìm được mình, cố ý trốn ở trong một phòng trong thiên điện của Ngọc Minh cung, nàng tự cho là kế sách đạt được, nào ngờ Tiêu Thiểu Giác đối với “Ổ ” của mình có thể nói là rõ như lòng bàn tay, chẳng phí chút công phu nào đã đem Tam công chúa tóm ra ngoài.



Tam công chúa là bị Tiêu Thiểu Giác túm cổ áo một đường trở lại, liên tục “Oa oa ” kêu to: “Cửu ca tha cho ta đi, ta không bao giờ dám nữa.” Trở lại tiểu hoa viên, Tiêu Thiểu Giác ném Tam công chúa xuống đất, Tam công chúa bắt được cánh tay của hắn, lấy lòng nói: “Cửu ca, ta không bao giờ dám đào tẩu nữa, bây giờ liền ngoan ngoãn đi theo Cù đại nhân học thể thuật.”



Hiện tại biểu hiện trung thành đã không còn kịp rồi, Tiêu Thiểu Giác hừ một tiếng, trực tiếp nói với thị vệ đứng phía sau: “Đem nàng treo lên cây cho ta.”



“Cửu ca... ” Tam công chúa vừa nghe lời này, bị làm cho sợ đến mặt mũi trắng bệch.



Lục Thanh Lam thấy vậy sợ hết hồn, vội vàng giúp nàng cầu tình: “Cửu điện hạ, Tam công chúa chẳng qua là tiểu hài tử nhất thời ham chơi...”



Tiêu Thiểu Giác trợn mắt nhìn nàng một cái, hừ nói: “Nơi này không có chỗ cho ngươi nói chuyện!”



Lục Thanh Lam rụt cổ, mặc dù đạo lý là như vậy, nhưng là ngươi không thể nói uyển chuyển chút sao? Người ta vẫn còn là tiểu nữ oa ôi chao, người này cũng quá hung ác!



Phía sau Tiêu Thiểu Giác lập tức đi ra một thị vệ cao to, vị này cũng là người Hạ tộc, đối với chủ tử đương nhiên là trung thành, mặc kệ thân phận của Tam công chúa, cho dù chủ tử bảo hắn đem hoàng đế treo lên cây, hắn cũng tuân theo.



Chỉ thấy cánh tay to lớn của hắn duỗi ra, đem Tam công chúa bắt tới tay, mũi chân điểm một cái, cả người to lớn giống như chim bay lên trời, “A a a —— ”  giữa tiếng kêu gào thảm thiết liên tục của Tam công chúa, thị vệ trung thành thi hành mệnh lệnh của Tiêu Thiểu Giác, đem nàng treo trên nhánh cây cây dong.



Tam công chúa tuổi còn nhỏ thân mình nhẹ, cây dong kia ngày thường hết sức sum xuê, mặc dù giờ phút này vẫn là mùa đông, nhưng ở dưới sự chống đỡ của những nhánh cấy mềm dẻo, Tam công chúa ở trên ngọn cây lúc chìm lúc nổi, thật ra nhất thời cũng không rơi xuống.



Tam công chúa giống như là ngồi trên cáp treo lúc cao lúc thấp, bị làm cho sợ đến muốn khóc cũng khóc không được.