Hoàng Gia Sủng Tức

Chương 29 : Bẽ mặt (4)

Ngày đăng: 16:37 27/05/20


Lão thái thái vội vàng dẫn hai con dâu cùng cháu gái làm lễ chào hỏi Cửu hoàng tử.



Thiếu niên nhìn mặt mũi tinh xảo, giống như là từ trong tranh đi ra, nhưng giọng nói kia nhưng lại bay bổng lạnh giá, giống như là âm phong theo trong Địa ngục thổi ra tới. Cũng không gọi mọi người, chỉ thản nhiên nói: “Nơi này Lão thái thái thật là náo nhiệt, bổn điện hạ tới thật là đúng lúc.”



Lão thái thái có chút bất an, cúi người nói: “Không biết Cửu điện hạ đại giá quang lâm, không từ xa tiếp đón, còn thỉnh thứ tội!” Chủ yếu là không biết lần này Cửu hoàng tử đến có mục đích gì. Đừng bảo là nàng không biết, ngay cả Lục Thanh Lam cũng không rõ bên trong não tiểu thiếu niên âm tình bất định này rốt cuộc suy nghĩ cái gì.



Tiêu Thiểu Giác cũng không để ý tới lão thái bà này, trực tiếp đi tới trước mặt Lục Thanh Lam, thấy nàng gục ở trên người của Thạch Lựu, trên mặt một vệt xanh một vệt đỏ, trong đôi mắt to ướt sũng tất cả đều là nước mắt.



Bộ dáng thật sự rất đáng thương, tâm địa của Tiêu Thiểu Giác lạnh lẽo cứng rắn như vậy, cũng không khỏi tâm can bụng dạ cùng nhau run lên, ánh mắt liền nhu hòa mấy phần. Nói với Lục Thanh Lam: “Ngươi đang làm gì đó?”



Đầu Lục Thanh Lam lệch ra nhìn hắn một cái, nói: “Tổ mẫu và tam thẩm thẩm muốn đánh chết hai nha hoàn của ta, ta phải che chở các nàng.”



Tiêu Thiểu Giác cười một tiếng, trong lòng tự nhủ con bé này còn có lương tâm. Hắn vẫy tay nói: “Ngươi xuống đây.”



Lục Thanh Lam lắc lắc đầu: “Ta không đi xuống, ta đi xuống, các nàng liền đem Bồ Đào tỷ tỷ và Thạch Lựu tỷ tỷ đánh chết.”



Tiêu Thiểu Giác hiếm khi có kiên nhẫn: “Yên tâm, có ta ở đây, không ai dám đánh nha hoàn của ngươi, ai cũng không được!”



Ánh mắt Lục Thanh Lam sáng lên, nàng nghe rõ, Cửu hoàng tử xem ra là tới để cho chính mình chỗ dựa. Nàng lúc này mới giãy dụa từ trên người của Bồ Đào và Thạch Lựu nhảy xuống.



Nàng vừa xuống đất, thân mình bỗng nhiên rời khỏi mặt đất. Hóa ra Tiêu Thiểu Giác khom lưng cúi người, trực tiếp ôm nàng vào trong ngực, Lục Thanh Lam đưa tay ôm lấy cổ của hắn một cách tự nhiên.



Tiêu Thiểu Giác ôm nàng đi vào bên trong. Lúc đi qua bên cạnh Lão thái thái, mới nói: “Lão thái thái xin đứng lên đi.”



Lão thái thái lúc này mới thở phào một cái, tuổi nàng không ít rồi, như vậy một lát đứng có chút không vững.



Biết rõ bị một cái tiểu oa nhi tới ra oai phủ đầu, nhưng nàng lại không dám nói gì. Cửu hoàng tử ở trong cung vô cùng được sủng ái, đừng nói là nàng, ngay cả Lão Hầu gia tại đây, cũng không dám có chút bất kính đối với hắn.




Triệu thị giận đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên, Lục Thanh Lam nói một câu nói, chuyện liền rõ ràng, căn bản là không để cho tam phòng có cơ hội giải thích bất kỳ điều gì, thiên vị cũng không thể thiên vị đến trình độ này chứ?



Nàng ỷ phụ thân mình là Bình Lương hầu, ở trong quân có chút địa vị, liền đứng ra nói chuyện: “Điện hạ, xin nghe thần phụ nói một lời, sự tình cũng không phải là như lục nha đầu nói đơn giản như vậy…”



Nàng còn muốn thao thao bất tuyệt nói tiếp, Tiêu Thiểu Giác bỗng nhiên mở miệng nói: “Ngươi thì xem là thứ gì, ta gọi ngươi mở miệng sao?” Triệu thị lớn từng này, còn chưa từng bị coi thường như vậy, chưa từng có bị người áp đánh như vậy, nhất thời khuôn mặt đỏ bừng giống như là tôm luộc.



Lão Hầu gia vội vàng nói: “Lui ra, không hiểu quy củ!”



Triệu thị không dám cãi lời, phẫn nộ lui trở về.



Tiêu Thiểu Giác nói: “Sự tình đã rõ ràng, đều là lỗi Tứ cô nương.” Nói rõ chính là không để cho tam phòng cơ hội phân bua, “Cướp đoạt vật phẩm trong cung ban cho vốn là sai, huống chi là đem Bảo Nhi đánh thành cái bộ dạng này. Đối với muội muội cũng có thể hạ độc thủ như thế, thật là tâm địa ác độc!” moi người phát giác hắn nhiều lần nhấn mạnh, làm cho người ta ấn tượng rõ ràng, hắn sở dĩ tức giận như vậy, nguyên nhân căn bản là Lục Thanh Lam bị đánh, bị khi phụ sỉ nhục. Có thể thấy sư bảo vệ của hắn đối với tiểu nữ oa này đã đến loại trình độ nào.



“Ta là người vô cùng nhân từ, niệm tình Tứ cô nương tuổi còn nhỏ, liền mang ra đánh mười gậy để ghi nhớ thật lâu.”



Đánh gậy vốn là hình phạt thế gia vọng tộc người ta dùng để trừng phạt tỳ nữ có tội, gậy gỗ được dùng đều là có gai, hết sức đau đớn, Lục Thanh Nhân được nuông chiều từ bé, đừng nói là mười gậy, cho dù một cái cũng chưa chắc chịu đựng được.



Lão thái thái rốt cuộc đau lòng cháu gái ruột, quỳ xuống lên tiếng xin: “Điện hạ tha mạng, Tứ nha đầu tuổi còn nhỏ, chịu không nổi hình phạt như vậy, van xin điện hạ khai ân.”



” A…” Cánh tay Tiêu Thiểu Giác ôm Lục Thanh Lam lại nắm thật chặt. Nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Nếu Lão thái thái đã cầu tình, vậy thì… thêm năm gậy, đánh mười lăm gậy đi.”



“Ách – – ” Lão thái thái đầu gặp lại không giảng đạo lý như vậy, nhất thời lại không dám nói lời nào. Sợ nói sai một câu, lại thêm vài gậy.



Ánh mắt lạnh lẻo của Tiêu Thiểu Giác ở trên người Lão thái thái, Triệu thị dạo qua một vòng, sau đó nói: “Nếu tất cả mọi người không có dị nghị, vậy còn chờ cái gì, còn không đem nha đầu này mang xuống thi hình?”



Lão Hầu gia khoát tay, liền có hai bà tử vào đem Lục Thanh Nhân kéo ra ngoài.