Hoàng Gia Sủng Tức

Chương 30 : Bẽ mặt (5)

Ngày đăng: 16:37 27/05/20


Tiêu Thiểu Giác đứng lên, nói với Lục Thanh Lam: “Đi, chúng ta đi nhìn một cái! ” Nhất định muốn đích thân giám hình.



Đám người Lão Hầu gia đi theo ra ngoài.



Hai ma ma thi hình đứng ở đó. Một người cầm gậy gai đánh bàn tay của Lục Thanh Nhân, người kia ở đằng kia đếm.



Tiêu Thiểu Giác nhìn môt lát, hừ lạnh một tiếng. Ma ma thi hình đều là người của Mục Nguyên đường, đương nhiên biết Tứ cô nương là tâm can bảo bối Lão thái thái, cũng chỉ dám cầm nhẹ đấnh khẽ, đánh rất nhẹ nhàng, sợ khí lực quá lớn, làm đau Tứ cô nương trở về bị Lão thái thái trừng trị.



Khóe môi Tiêu Thiểu Giác hàm chứa một tia cười lạnh, cũng không vạch trần, đợi đánh xong mười lăm cái. Mặc dù nhóm ma ma cố ý, hạ thủ lưu tình, nhưng lòng bàn tay Lục Thanh Nhân vẫn sưng phù lên, nàng đâu từng phải chịu khổ như vậy, đau đến khóc lớn oa oa không ngừng.



Tiêu Thiểu Giác liếc mắt nhìn hai vị ma ma, nói: “Đánh xong rồi hả? ”



Nhóm ma ma có chút chột dạ, vẫn gật đầu. Tiêu Thiểu Giác cũng không giải thích, chỉ nói: “Đánh lại một lần nữa. ”



“Ôi chao!” Nhóm ma ma nhất thời bối rối, không biết phải làm sao nhìn về phía Lão thái thái. Hơi chút do dự, Vệ Bân đã bước nhanh đến phía trước, “Ba ba ~” cho hai ma ma một người một bạt tai, “Lời nói Cửu điện hạ mà các ngươi cũng dám làm trái, phản rồi phải không!”



Hai ma ma sợ hãi, thấy Lão thái thái bất đắc dĩ gật gật đầu, lúc này mới lại để Lục Thanh Nhân vươn tay ra, một năm một mười đánh tiếp, lần này hạ thủ cũng nặng hơn, không dám vì tình riêng mà làm trái.



Nhóm ma ma mỗi người một gậy đánh tiếp, lòng bàn tay của Lục Thanh Nhân đã xuất hiện máu. Cổ họng nàng cũng đã khóc khàn giọng rồi, cuối cùng dứt khoát hôn mê bất tỉnh.



Rốt cuộc là mẹ con liền tâm, Triệu thị thấy nữ nhi chịu khổ, cũng lệ như suối trào. Cũng chịu không nữa nổi rồi, trực tiếp quỳ trên mặt đất: “Cửu điện hạ, xin ngài bớt giận, muốn đánh, liền đánh ta được rồi. Ta là mẹ ruột của nàng, không dạy bảo nàng, là trách nhiệm của ta. Ngài còn đánh như vậy, đôi tay này của Nhân nhi sẽ phải phế đi mất! ”



Cửu hoàng tử lạnh lùng nhìn Triệu thị quỳ trước mặt mình không chút động lòng.




Kiếp trước Lục Thanh Lam ở hậu cung lăn lộn mười mấy năm, bản lĩnh sát ngôn quan sắc* rất giỏi, thấy hắn trở mặt còn nhanh hơn so với lật sách, nhất thời cảm thấy hết sức khó chịu.



*  察言观色   sát ngôn quan sắc: tùy mặt gửi lời, nhìn mặt mà nói chuyện



Tiêu Thiểu Giác đã buông lỏng tay nàng ra, ngồi xổm người xuống nói với nàng: “Sau này ngươi có thể bớt gây chuyện cho ta hay không vậy?” Kỳ thật hắn thật không muốn chùi đít cho một tiểu cô nương vốn không quen biết.



Sắc mặt hắn nghiêm trọng, ngữ khí cứng nhắc, Lục Thanh Lam nếu thật sự đang là tiểu cô nương năm tuổi, phỏng chừng lúc này cũng có thể bị hắn dọa khóc. Hắn đối với nàng quanh co lúc lạnh lúc nóng, đã không phải là lần đầu tiên. Vừa rồi nàng đoán không ra hắn vì sao bỗng nhiên đối với nàng tốt như vậy, lại đoán không ra hắn vì sao vô duyên vô cớ lại bày sắc mặt cho nàng xem.



Dù sao người này cho nàng cảm giác chính là tinh thần phân liệt, bệnh xà tinh.



Phương pháp xử lý đối với loại người này chỉ có một — — lạnh nhạt. Lục Thanh Lam hất tay hắn ra, bước chân ngắn “bịch bịch bịch” chạy.



Này, tính tình tiểu nha đầu cũng không dễ chịu đâu.



Tiêu Thiểu Giác sờ sờ cái mũi, không còn cách nào khác rồi. Tiểu nha đầu này vừa đánh không được lại chửi không được, hắn còn có thể làm sao?



Lục Thanh Lam chạy môt lát, phát hiện bên cạnh truyền đến tiếng bước chân, đối với nàng mà nói cùng thiếu niên thân cao chân dài, sải bước rộng, cho dù là nhàn nhã bước, cũng nhanh hơn nàng chạy toàn lực. Rất nhanh hắn lại đuổi kịp nàng.



Lục Thanh Lam rất nhụt chí, dứt khoát dừng lại không chạy nữa.



Đúng lúc này đã đến sân nhỏ nuôi Điểu Nhi.