Hoàng Gia Sủng Tức

Chương 31 : Bẽ mặt (6)

Ngày đăng: 16:37 27/05/20


Nguyễn An nghe nói Tiêu Thiểu Giác muốn đi qua xem điểu, đã sớm xách theo lồng chim chờ ở cửa rồi. Thấy hai vị chủ tử tới, vội vàng tiến lên hành lễ.



Tiêu Thiểu Giác thấy con vẹt đầu phượng kia so với thời điểm hắn đưa cho Lục Thanh Lam lớn hơn khoảng chừng một vòng, đang nhảy lên nhảy xuống bên trong lồng, hết sức linh hoạt. Biết rõ Nguyễn An dưỡng Điểu Nhi này không tệ.



Hắn nhìn điểu cũng chỉ là cái cớ, chẳng qua diễn trò thì cũng nên làm cho trọn vẹn, liền hỏi Nguyễn An: “Điểu Nhi này hiện tại có biết nói cái gì chưa?”



Sắc mặt Nguyễn An đỏ lên, vẹt đầu phượng này đến trên tay của Lục Thanh Lam, thứ nhất dạy nó chính là “Người xấu”. Quả nhiên Tiêu Thiểu Giác vừa mới dứt lời, liền thấy con chim anh vũ kia nhảy nhót một chút trong lồng, bỗng nhiên phát ra một câu: “Người xấu!”



Làm Nguyễn An sợ tới mức chân cũng mềm nhũn, lúc trước hắn ở trong Ngọc Minh cung đã từng hầu hạ hắn, biết rõ tính tình của Tiêu Thiểu Giác.



Tiêu Thiểu Giác nhíu mày, trong lòng tự nhủ tốt lắm cái tốt không dạy lại đi dạy cái xấu.



Lục Thanh Lam cười hì hì vỗ tay, vỗ một cái nói một câu: “Người xấu!” “Người xấu! ”



Chim anh vũ được nàng chọc cho kích động, vừa vỗ cánh, vừa càng không ngừng kêu ” Người xấu ” “Người xấu “.



Tiêu Thiểu Giác nghiêng đầu nhìn tiểu cô nương một cái, thấy con ngươi của nàng phát sáng, nụ cười ẩn hàm ý vị thâm trường nào đó, tựa hồ là cố ý chế giễu mình.



Nếu là ngày thường hắn đã sớm nổi cơn thịnh nộ rồi, cố tình ngày hôm nay lại không thể tức giận.



Nguyễn An thấy sắc mặt Tiêu Thiểu Giác không được tốt, sợ hãi. Mấy ngày nay hắn luôn dạy vẹt kêu ” Cửu điện hạ “, chỉ là ba chữ này thật sự có chút khó nói, vẹt vẫn không sao học được.



Nguyễn An nóng nảy, đưa ra nhắc nhở: “Cửu điện hạ, mau gọi Cửu điện hạ! ”



Vẹt kia hành hạ mệt mỏi, đã ngừng lại, nó nghiêng đầu qua nghĩ nửa ngày, rốt cục tuôn ra một câu “Cửu điện hạ! ”




Trưởng tử của Lục Cẩn, Tân Khắc Cát còn lớn hơn Lục Văn Đình một tuổi, tay chân dài, hết sức hoạt bát nghịch ngợm. Vừa nhìn thấy Lục Thanh Lam liền đưa tay dùng sức vân vê nhào nặn hoa bao đầu của nàng, cười nói: “Đã lâu không được gặp Bảo Nhi rồi.”



Lục Thanh Lam oạch một phát chạy tới sau lưng Tân Tĩnh Nhu, reo lên: “Biểu ca hư hỏng!”



Tân Tĩnh Nhu đem Lục Thanh Lam ôm vào trong ngực, trừng mắt nhìn đệ đệ một cái, “Không cho phép ngươi khi dễ Bảo Nhi.” Nàng rất thích tiểu biểu muội này, thò tay ôm lấy Lục Thanh Lam, nhíu mày nói: “Sao ngươi lại nặng hơn rồi.”



Lục Thanh Lam vuốt hai cằm của mình, không tim không phổi cười.



Mọi người nói đùa vài câu, Lục Cẩn quay ra phía sau nói với một tiểu cô nương mặc tiểu áo màu mật ong, váy màu ngân hồng, vẻ mặt có chút sợ hãi: “Còn không bái kiến Nhị cữu cữu và Nhị cữu mẫu? ” Trong lúc đó biểu lộ có vài phần chán ghét.



Tiểu cô nương kia nhìn nhỏ hơn Tân Tĩnh Nhu môt chút thôi, nhưng là thứ muội của nàng, tên là Tân Tĩnh San. Bởi vì Đại cô mẫu quá mức cường thế, và thế tử Ninh Hải hầu Tân Ngọc Đường cũng không phải là rất hiền lành, Tân Ngọc Đường thích nữ tử mềm mại yếu ớt đỡ gió, thân mẫu Tào di nương của Tân Tĩnh San này chính là một mỹ nhân như vậy, rất được Tân Ngọc Đường yêu thích, đối với thứ nữ này cũng yêu ai yêu cả đường đi, có phần ưa thích.



Lại nói về Tào di nương này, thời điểm nàng xuất giá, kế mẫu Trương thị đưa cho nàng, cũng không biết dùng thủ đoạn gì dụ dỗ, câu hồn của Tân Ngọc Đường, Tân Ngọc Đường tự mình cầu Lão thái thái, thu nàng làm di nương, bởi vì sự kiện này Lục Cẩn hận thấu xương Lão thái thái.



Nàng ngược lại không quan tâm bên cạnh Tân Ngọc Đường nhiều thêm một cái di nương, mà là tức giận Lão thái thái nhúng tay vào chuyện tình nhà nàng. Lục Cẩn xem thường điệu bộ này của Tào di nương, dĩ nhiên cũng vô cùng không thích nữ nhi Tân Tĩnh San của nàng, bởi vậy lúc trước Tào di nương quỳ gối trước mặt nàng, khẩn cầu để cho nàng tự mình nuôi đứa nhỏ, nàng thuận thế mà đáp ứng.



Về sau nuôi ra nữ nhi quả nhiên chính là không hơn được, đường đường chi nữ Hầu phủ, học bộ dạng yêu kiều yếu ớt của Tào di nương đủ mười phần, Lục Cẩn chỉ cảm thấy sảng khoái.



Tân Tĩnh San tiến lên hành lễ cho đám người Lục Thần và Kỷ thị, quả nhiên là một bộ dạng liễu mềm trước gió. Nàng thấy Lục Văn Đình còn nhỏ tuổi, đã cao lớn hiên ngang, tuấn mỹ vô song, không nhịn được nhìn nhiều hai mắt. Tuổi nàng đã không còn nhỏ, không quá vài năm sẽ bắt đầu thu xếp hôn sự rồi, đích mẫu vốn không muốn mang nàng ra ngoài giao tế, ngại cái bộ dáng này của nàng làm mất mặt, là di nương của nàng cầu phụ thân, đích mẫu dưới áp lực của phụ thân mới bằng lòng mang nàng đi ra ngoài.



Nàng biết chuyện trọng yếu nhất chính là lập tức tìm một người xuất thân cao quý, một trượng phu đối tốt với mình, liền lưu tâm với Lục Văn Đình. Lục Văn Đình lại đối với tiểu biểu muội nàng làm như không thấy, cười cười nói nói cùng Tân Tĩnh Nhu. Lục Văn Đình mới bao nhiêu tuổi, đối với tình yêu nam nữ có thể có ý niệm gì? Huống chi hắn thích nữ hài cởi mở hào phóng, thật sự là không có một chút tiếng nói chung cùng Tân Tĩnh San.



Cách đó không xa trên một cỗ xe ngựa hoa lệ, Cửu hoàng tử Tiêu Thiểu Giác vén rèm xe nhìn một chút, vừa vặn nhìn thấy nụ cười rực rỡ sáng ngời của Lục Thanh Lam. Hắn khẽ mỉm cười, nhìn tiểu cô nương vài mắt, mới buông rèm xe xuống.