Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11

Chương 3103 : Ta sẽ chờ xem

Ngày đăng: 19:03 19/04/20


“Lưu Hi?”



Đóng cửa phòng lại, Gia Cát Nguyệt hỏi Sở Kiều: “Ngươi biết người này?”



Sở Kiều khẽ cau mày, trầm giọng nói: “Hẳn là từng gặp một lần.”



“Chúng ta phải đi ngay bây giờ.” Gia Cát Nguyệt nói một cách quyết đoán, lập tức bước tới ôm Sở Kiều lên, xoay người định đi ra ngoài.



“Chờ một chút.” Sở Kiều vội vàng kêu lên: “Ta và hắn chẳng qua chỉ gặp một lần ở khoảng cách rất xa, ngay cả tướng mạo cũng nhìn không rõ, cũng chẳng nói một lời với đối phương, hơn nữa còn là chuyện rất nhiều năm trước.”



Gia Cát Nguyệt vẫn nhíu chặt mày, Sở Kiều dĩ nhiên biết hắn đang lo lắng điều gì, liền nói: “Người bên ngoài chỉ cho rằng chúng ta là thường dân, ta lại có bệnh nên căn bản sẽ không có cơ hội gặp người khác, chỉ cần ta cẩn thận một chút thì sẽ không có việc gì.”



“Hắn là cháu của Lưu Minh Tuấn?”



“Đúng?”



Gia Cát Nguyệt trầm tư một lúc lâu, sau đó chậm rãi nói: “Lưu gia ở Hiền Dương cũng coi như là hào môn phú gia, ngày đó khi ta vào thành Hiền Dương, không biết hắn có ở trong đoàn người nghênh đón hay không?”



Sở Kiều nghe nói thì nhất thời cả kinh, Gia Cát Nguyệt trầm giọng tiếp lời: “Vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn, sáng mai ta sẽ ra phố mua xe ngựa, chúng ta tự mình đánh xe đi Đường Kinh.”



Sở Kiều gật đầu, hiện tại lập trường của nàng tương đối lúng túng. Lưu Hi là cháu Lưu Minh Tuấn, vậy thì cũng là hội viên của Đại Đồng Hành, nếu đã là người mình, một khi nhận ra nàng thì hắn dĩ nhiên sẽ dàn xếp ổn thỏa đưa nàng trở về Bắc Yến. Nhưng bởi vì có Gia Cát Nguyệt ở bên cạnh, nàng dĩ nhiên không thể để lộ thân phận cho Lưu Hi biết, hơn nữa Lưu Minh Tuấn là trưởng lão thuộc thế hệ trước của Đại Đồng Hành suy nghĩ cứng nhắc, không hoàn toàn chấp nhận Bắc Yến, hôm nay Gia Cát Nguyệt lại không có hộ vệ bên người, nếu Lưu Hi nổi lên ác ý…



“Nghỉ ngơi trước đi.” Gia Cát Nguyệt đặt Sở Kiều trở lại trên giường, “Ta đi bảo tiểu nhị làm ít thức ăn, muốn ăn gì?”



Sở Kiều lắc đầu, nói: “Gì cũng được.”



Gia Cát Nguyệt xoay người sang chỗ khác, vừa đi vừa lầm bầm: “Không gì cũng được thì còn cách nào khác chứ? Ở cái địa phương như này thì có gì ăn ngon sao?”



Mắt thấy sắp ra tới cửa, hắn đột nhiên quay trở lại đắp chăn cho Sở Kiều, nhìn thấy nàng có chút lúng túng nhìn mình thì cau mày, đột nhiên không có dấu hiệu báo trước nổi giận nói: “Nhìn cái gì? Mau khỏe lại nhanh một chút cho ta, ta không muốn mang theo ngươi trốn chui trốn nhủi như chó chui gầm chạn mãi như thế này, hừ!”


“Ha ha ha!” Gia Cát Nguyệt đột nhiên cất tiếng cười to, sau đó lãnh đạm nói: “Tinh Nhi, uổng cho ta xem trọng ngươi, không ngờ ngươi lại nói ra những lời hoang đường như vậy. Tự do bình đẳng? Pháp chế và an ninh? Sao nào? Ngươi cũng thành tín đồ của Đại Đồng Hành rồi à? Cũng bắt đầu mơ mộng hão huyền giống bọn họ rồi sao?”



“Không, không hề, ta rất tỉnh táo, ta biết chỉ cần lợi ích còn tồn tại, cái thế giới này sẽ vĩnh viễn không có được sự bình đẳng đích thực. Nhưng chúng ta vẫn có thể ra sức khiến mọi chuyện trở nên tốt đẹp hơn, cho dù phải đi từng bước một.” Sở Kiều nhìn Gia Cát Nguyệt, trầm giọng nói: “Ít nhất, sẽ không còn xảy ra những chuyện như trong phủ Gia Cát, tùy ý tàn sát, ngược đãi, đối xử với người không khác chó là bao.”



“Ngươi cảm thấy Yến Tuân có thể làm được những chuyện đó?” Gia Cát Nguyệt khẽ nhướng mày, khinh thường cười nói: “Ngươi cảm thấy mấy lão già của Đại Đồng Hành thực sự có thể chí công vô tư như ngoài miệng của bọn họ? Người đã nếm qua mùi vị của quyền lực sẽ không dễ dàng buông tha đồ đã vào tay. Cho dù có một ngày Yến Tuân lật đổ được Đại Hạ đăng cơ làm đế, đó bất quá cũng chỉ là thay đổi vương triều, chứ không phải là kết thúc một thời đại. Tinh Nhi, ngươi vẫn không nhìn ra dã tâm tranh bá của Yến Tuân. Nói hắn chỉ là báo thù rửa hận thì nghe còn được hơn một chút, chớ có chụp cái mũ lớn như thế lên đầu hắn, nói năng như thánh nhân như vậy thực rất khiến người khác buồn nôn.”



Sở Kiều khẽ biến sắc, hồi lâu sau nàng mới kiên định nói: “Ta tin tưởng huynh ấy.”



Gia Cát Nguyệt nhướng mày, chăm chú nhìn nàng.



“Ta tin Yến Tuân sẽ không để ta thất vọng.” Sở Kiều khẽ cười, “Ta sẽ ở bên cạnh giúp đỡ huynh ấy, nhìn huynh ấy một tay hoàn thành sự nghiệp to lớn này. Gia Cát Nguyệt, ngươi hãy chờ xem.”



Một khắc đó, trong bóng tối dường như xuất hiện một tia sáng chói mắt chiếu rọi bốn phía. Gia Cát Nguyệt đột nhiên cảm thấy người con gái trước mắt thực ra rất yếu ớt, rất khờ khạo. Nhưng hắn lại không muốn cười nhạo phần cố chấp này của nàng.



Hắn chỉ muốn hỏi: “Nếu có một ngày Yến Tuân thật sự làm ngươi thất vọng, khi đó ngươi sẽ làm gì?”



Nghĩ thế nhưng lời lại không ra khỏi miệng. Gia Cát Nguyệt cảm thấy hỏi như vậy có chút tàn nhẫn, đúng, rất tàn nhẫn.



Cô bé này hiện tại còn chưa tới mười bảy, đám muội muội trong nhà hắn bây giờ đang làm gì? Đám thiên kim tiểu thư ở thành Chân Hoàng kia bây giờ đang làm gì? Tô son điểm phấn, du ngoạn ngắm hoa, đàm luận về thanh niên tài tuấn của các thế gia, hay là, lén lút lăn lộn vui thú với đám nam nhân trên đỉnh Vu Sơn…



Còn nàng, nhiều năm trải qua gió tanh mưa máu như vậy, không quyền không thế, vô thân vô cố nhưng tín niệm kia lại chính là hy vọng, là động lực sống sót của nàng?



Được, Tinh Nhi, ta sẽ chờ, chờ xem nam nhân kia cuối cùng có thể được như ngươi mong muốn hay không.



Nếu quả thật có một ngày như vậy, Gia Cát Nguyệt ta nguyện ý phân tán hết gia tài, đốt trăm vạn pháo hoa tới mừng ngươi đạt được tâm nguyện.



“Bắc Yến.” Gia Cát Nguyệt ngửa đầu uống cạn chén rượu, rượu cay chảy xuống cổ như lưỡi dao cứa vào da, hắn đưa mắt nhìn về phía Tây, thản nhiên nói từ đáy lòng: “Ta sẽ chờ xem.”



Cảm nghĩ: chị hiểu nhưng chị không muốn thừa nhận, còn anh thì vẫn không biết mình muốn cái gì.