Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11
Chương 3112 : Vị thái tử đa tình
Ngày đăng: 19:03 19/04/20
Vầng trăng cong cong tỏa ánh sáng trắng nhạt bàng bạc như nước phủ xuống mặt đất, bao trùm cả cung Kim Ngô, mông lung như màn sương mù. Biện Đường thuộc phía Nam sông Xích Thủy, khí hậu ôn hòa, khung cảnh núi non hữu tình, cầu nhỏ bắc ngang hoa cỏ, kiến trúc hành lang ven hồ dài miên man không dứt.
Lý Sách giống như một cậu thanh niên vừa mới lớn, hưng phấn kéo Sở Kiều chạy băng qua từng tòa cung điện được bao phủ trong ánh trăng, gió đêm thổi khiến mái tóc dài buông xõa sau lưng Sở Kiều bay tán loạn, đôi lúc che cả mắt nàng.
Ánh trăng mênh mang như nước, những mảng tường đỏ ngói xanh theo phong cách cổ trang nhã được ánh trăng phản chiếu lấp lánh tựa ngọc, vạt áo đỏ thẫm của Lý Sách đón gió căng phồng như cánh diều, cung nữ thị tỳ cùng quan viên dọc hai bên đường gặp bọn họ đều không khỏi sợ hãi quỳ gối. Hai người chạy thật nhanh, sau lưng bọn họ còn có một đám đông cung nữ thị vệ theo hầu, người nắm váy người cầm đao tất tả chạy theo, thật giống như đàn bướm đuổi theo con gió. Mùi hương xa hoa đặc trưng của cung đình nhẹ nhàng phiêu tán trong gió đêm, vô số ngọn đèn Bát Bảo* đung đưa tỏa sáng như đom đóm bên bờ sông giữa hè.
*Đèn Bát Bảo: đèn lồng dùng trong cung đình
“Chờ… chờ một chút…” Độc trong người chưa được giải hết nên thân thể vẫn còn yếu, Sở Kiều mới chạy một chút liền đã thở hổn hển vì mệt.
“Chờ đã.” Khó khăn lắm mới dừng lại, Sở Kiều một tay chống hông, tay còn lại chỉ vào Lý Sách, hổn hển hỏi: “Đồ điên họ Lý kia, ngươi muốn đi đâu hả?”
Vận động một hồi, khuôn mặt vốn tái nhợt của Sở Kiều hơi có vẻ hồng hồng, nàng mặc chiếc váy dài bằng lụa màu vàng nhạt có thêu một đóa tường vi cực lớn, tà váy mềm nhẹ thi thoảng bị gió vờn khẽ phất phơ, tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt.
Lý Sách khom người cúi xuống gần Sở Kiều, mở to mắt nhìn nàng chăm chăm mà không nói tiếng nào. Đột nhiên, ánh mắt nam nhân chợt sáng bừng lên, hắn đứng phắt dậy vỗ tay cười một tiếng, sau đó trực tiếp đi tới cạnh một cung nữ, đưa tay gỡ cây trâm cài trên tóc nàng ta xuống.
Đó là một cây trâm bướm bằng vải màu lam nhìn rất tầm thường, là trang sức thường dùng của cung nhân, có điều thân trâm lại được làm bằng ngọc tím, thoạt nhìn hết sức tinh xảo. Lý Sách cũng tiện tay cởi chuỗi ngọc linh lung giá trị liên thành bên hông xuống tùy ý đưa cho cô cung nữ kia, cười híp mắt nói: “Đổi với ngươi.”
Tiểu cung nữ sợ đến ngây người, lập tức quỳ rạp xuống đất, mặt trắng bệch, nói: “Nô tỳ không dám.”
Lý Sách cũng không giận, chỉ ném chuỗi ngọc cho nàng rồi nói: “Không dám cũng phải đổi, ta thích vật này.”
Sau đó hắn xoay người đi về phía Sở Kiều, vừa đi vừa giật con bướm trên cây trâm xuống, con bướm được dính rất chặt nên giật mãi không ra, hắn liền há miệng dùng răng xé đi, sau đó lập tức phun phì một ngụm, quay lại nói với tiểu cung nữ kia: “Sau này không được dùng hương hoa nhài nữa, rất khó ngửi.”
Hoa ngọc lan hai bên đường vừa chớm nở, nửa khép nửa mở vô cùng thanh tao. Trời vừa có mưa to nên nền đất đầy nước bùn, Lý Sách cũng không ngại làm bẩn đôi giày quý giá của mình, tùy tiện đi thẳng vào trong hoa viên làm cho đám người phía sau đồng loạt kêu lên chói tai. Hắn chọn tới chọn lui rồi mới hái xuống một đóa ngọc lan màu tím nhạt, khéo léo cột đóa hoa vào đầu cây trâm, sau đó đưa lên trước mắt ngắm nghía một lát, khóe môi nở nụ cười vui vẻ.
“Điện hạ…”
“Thái tử điện hạ…”
Sở Kiều nhìn đám cung nhân đang quỳ trên mặt đất khóc lóc, còn Lý Sách lại làm như không nhìn thấy, vẫn tiếp tục ngắm nghía đóa ngọc lan mà cười toe, hai mắt híp thành một đường như mắt hồ ly.
“Đẹp!” Nói xong Lý Sách liền đi tới cạnh Sở Kiều, nhanh nhẹn vén mái tóc dài của nàng sang một bên, sau đó cài cây trâm đính đóa ngọc lan tỏa hương thơm ngan ngát lên trên vành tai nàng. Sở Kiều sửng sốt, ngay sau đó không trung liên tiếp vang lên tiếng xuýt xoa khen ngợi lấy lòng của đám cung nhân. Lý Sách đứng trước mặt nàng, môi điểm nụ cười đắc ý, đuôi mắt cùng cằm khẽ xếch lên, bộ dáng như đang rất vui vẻ.
“Lý Sách, ngươi làm gì vậy?” Sở Kiều chưa bao giờ bị người khác nhìn như vậy nên có chút quẫn bách, lập tức đưa tay lên muốn lấy đóa ngọc lan kia xuống.
“Á, nàng làm gì thế?” Lý Sách đẩy nhẹ tay Sở Kiều, nhướng mày nói một cách rất chân thành: “Kiều Kiều, nàng là con gái mà, có thể ra dáng con gái một chút không?”
Sở Kiều sửng sốt, đột nhiên cảm thấy câu này nghe hết sức quen tai, suy nghĩ một lát thì mới nhớ ra lúc ở trong phủ thành thủ thành Ổ Bành, Gia Cát Nguyệt cũng đã từng bực bội mắng mỏ nàng giống như vậy, “Cả ngày không phải trắng thì là đen, đưa tang sao chứ?”
Trên mặt đột nhiên nóng bừng, nàng còn hơi ngơ ngẩn thì lại nghe thấy Lý Sách cười một tiếng, “Đi thôi, ta dẫn nàng đi chơi.”
Sau đó hắn liền nghiêm túc quay đầu lại, trầm giọng nói: “Không ai được đi theo, nam đi theo ta liền lập tức nhảy sông tự vẫn, nữ đi theo thì cả đời này cũng đừng mong có cơ hội được thị tẩm.”
Nghe thấy lời uy hiếp không thể tưởng như vậy, Sở Kiều ban đầu có hơi ngỡ ngàng, sau đó liền chuyển sang ngạc nhiên khi thấy sắc mặt của đám người trước mặt đều có thay đổi rõ rệt, ai cũng quỳ yên một chỗ không dám nhúc nhích, chỉ có vài người ở sau cuối thì lặng lẽ đứng lên rời đi, bộ dáng giống như là đi báo tin.
“Chúng ta đi!” Lý Sách tiến đến nói bên tai Sở Kiều, sau đó cười toe kéo nàng chạy đến trước cửa thành, tung mình lên lưng một con ngựa, nhưng bản thân lại ở phía trước, để Sở Kiều ngồi ở đằng sau, cuối cùng vui vẻ hét lớn: “Kiều Kiều, nhanh lên, đừng để cho bọn họ đuổi kịp!”
Lúc này Sở Kiều mới nhớ ra nam nhân này vốn không biết cưỡi ngựa, vì vậy liền kéo dây cương hô lên một tiếng, con ngựa lập tức tung vó chạy chạy băng băng trên con đường lát đá xanh.
“Ha!” Lý Sách giang hai tay ra, kêu lên một cách thích thú, vạt áo bị gió đêm thổi áp sát vào người, “Kiều Kiều! Nhanh nữa lên!”
“Hây!” Sở Kiều giật cương thúc ngựa tăng tốc độ.
Con ngựa chở hai người chạy thẳng một đường, binh lính canh phòng ở cửa cung đều đồng loạt quỳ gối hành lễ, ánh đèn cung đình nhòe đi ở hai bên. Gió đêm lạnh như băng mang theo hương sen thoang thoảng, tiếng vó ngựa gõ lọc cọc quanh quẩn trên quảng trường, Lý Sách phấn chấn cất tiếng cười vang, lộ ra vẻ khoáng đạt tự do tự tại.
Cảm giác dồn nén tích tụ đã lâu trong đầu Sở Kiều cũng như được cởi bỏ, cánh hoa ngọc lan bên tai thỉnh thoảng cọ cọ vào vành tai nhồn nhột nhưng nàng chỉ nhún vai mặc kệ, vẫn mải miết phóng ngựa. Nhiều ngày khốn đốn đã qua đi, tứ chi dường như đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Con ngựa tung vó dần dần chở hai người ra khỏi thành, Sở Kiều quay đầu lại thì nhìn thấy xa xa có ánh đèn sáng rực cùng tiếng vó ngựa lộp cộp tựa như có người đuổi theo bọn họ. Nhưng Lý Sách lại hoàn toàn không để tâm, hiển nhiên là vì đã sớm quen với cảnh này, hắn liên tục huơ tay múa chân chỉ huy hướng chạy cho Sở Kiều, chỉ lát sau đã bỏ rơi đám người phía sau.
Một lúc sau, gió chợt trở nên mơn man êm nhẹ như bông, phía trước lộ ra một cái hồ yên ả, trên mặt hồ có thuyền hoa lững lờ trôi, không trung quanh quẩn tiếng ca cùng tiếng đàn du dương, mặt nước đen như mực lăn tăn vô số gợn sóng thật nhỏ, ánh trăng thê lương chiếu xuống hồ tạo nên vô số hình hoa lê trắng tuyết phản lên mặt hai người.
Sở Kiều tung mình nhảy xuống ngựa rồi buộc cương vào một gốc cây gần đó.
“Kiều Kiều, giúp một tay nào, đỡ ta xuống với.” Lý Sách nhẹ giọng kêu lên.
Sở Kiều giơ tay ra, Lý Sách vịn tay nàng nhảy xuống rồi chạy thẳng đến bờ hồ, giang rộng hai tay, cười nói: “Thật là mát!”
Sở Kiều cũng đi tới bờ hồ, cúi xuống chạm tay vào làn nước, cảm nhận được nước hồ vô cùng ấm áp.
Hai bên hồ rất náo nhiệt, có đạo quán, có mãi võ tạp kỹ, có gánh hát rong, có thương nhân chào mời đủ loại vật phẩm, còn có thanh lâu tửu quán bày trí rực rỡ, mấy cô nương mặt điểm phấn trang dung kỹ càng đứng ở cửa mời khách, mùi son phấn phiêu đãng theo gió bay thật xa, hòa quyện vào tiếng đàn ca du dương vọng lại từ mặt hồ.
Sở Kiều đột nhiên không muốn mở miệng nói chuyện, khung cảnh trước mắt như cái gì đó rất xa lạ với nàng, đó là một cuộc sống xa vời mà dù có cố gắng giãy giụa đến đâu nàng cũng không thể tiến vào.
Lý Sách nghiêng đầu nhìn Sở Kiều, khóe miệng khẽ cong lên. Hắn chợt đứng dậy kéo cổ tay nàng, kêu lên: “Đi, theo ta tới đây, dẫn nàng tới chỗ này rất hay!”
Nơi Lý Sách dẫn Sở Kiều đến cũng không phải là một trong những con đường chính ở Đường Kinh, không dày đặc cửa hiệu cùng tửu lâu mà hơn mấy phần cổ kính, rất nhiều dân chúng y phục vải bố thô sơ đi lại nhộn nhịp, đám trẻ con không biết là con nhà ai cũng chạy tới chạy lui vui đùa với nhau. Mà Lý Sách thì dường như rất quen thuộc với chỗ này, hắn kéo Sở Kiều đi xuyên qua làn người, không hề để ý đến đám đông dân chúng áo vải chân đất làm bẩn áo choàng của mình.
Hai người phục sức quý giá, trẻ tuổi lại mỹ mạo hơn người, vì vậy chỉ chốc lát sau đã hấp dẫn sự chú ý của không ít người. Thậm chí còn có vài chủ cửa tiệm nhỏ ven đường tiến đến chào hàng son phấn, thuyết phục Lý Sách mua tặng cho tiểu nương tử xinh đẹp.
Hai người đi thẳng một mạch thì chợt nhìn thấy phía trước có một gốc đại thụ, dưới tàn cây là quầy hàng nhỏ, chủ hàng là một cô gái trẻ tuổi, không hẳn là rất đẹp nhưng trắng trẻo thanh tú, hai mắt to long lanh như nước, nàng mặc xiêm y màu lam, bên cạnh có một thanh niên tuổi không cách biệt nhiều. Khách trước quầy không quá đông nhưng từ xa đã có thể ngửi thấy mùi thức ăn thơm nức.
“Cô chủ quán!” Còn chưa đến nơi thì Lý Sách đã hô lớn.
Cô gái kia nghe tiếng thì xoay đầu lại, cười nói: “Thì ra là công tử, ngài lại tới đó à?”
“Ừ.” Lý Sách lôi kéo Sở Kiều, tìm được một góc nhỏ ngồi xuống rồi nói: “Hôm nay ta có dẫn bằng hữu tới nữa, cho ta hai bát mì, một dĩa thịt bò, một phần sủi cảo tôm, nhiều dấm một tí.”
“Có ngay.” Cô chủ hàng trẻ tuổi cười híp mắt đáp lại, thanh niên bên cạnh nàng cũng quay sang cười toe với Sở Kiều và Lý Sách chứ không mở miệng nói chuyện, cô chủ hàng lại tiếp lời: “Đây là lần đầu tiên công tử mang bằng hữu tới đây đấy.”
Sở Kiều kỳ quái nhìn Lý Sách, cau mày hỏi: “Ngươi rất thân quen với chủ hàng sao?”
“Ừ.” Lý Sách cười đáp: “Lúc bé ta thường xuyên lén xuất cung, có một lần bị thị vệ đuổi sát nút nên cởi y phục đưa cho một đứa trẻ để đánh lạc hướng, rốt cuộc lại quên lấy túi tiền nhét trong y phục ra, kết quả phải để bụng đói đi cả ngày, vừa lúc gặp được mẹ của cô chủ hàng, ờ, khi đó nàng cũng còn nhỏ, đi theo giúp cha mẹ đến đây bày hàng, bọn họ thấy ta bị đói nên cho ta ăn mì không lấy tiền, về sau ta liền thường xuyên tới đây.”
“Ra thế.” Sở Kiều gật đầu, chẳng qua ánh mắt nhìn hắn vẫn mang vẻ kỳ quái như cũ.
“Kiều Kiều, có phải rất cảm động không? Cảm thấy ta bên ngoài tô vàng nạm ngọc nhưng bên trong thật ra cũng là tấm lòng son đúng không?”
Sở Kiều không để bụng chuyện này nhưng chỉ âm thầm kinh hãi, độc tính trong người nàng dường như càng lúc càng nặng, ngay cả khi có người đẩy kiệu mà nàng cũng không hề phát giác, quả thực quá sơ suất rồi.
Lúc tỉnh lại vào sáng sớm hôm sau, nhìn thấy ao nước bên ngoài đã được trùng tu xong, Sở Kiều đến cạnh cửa sổ ngồi ngắm đám cá vàng nhàn nhã lượn lờ trong ao, thỉnh thoảng vươn tay ra nghịch nước.
Bên ngoài có tiếng thì thầm của đám nha hoàn, Sở Kiều có thính lực cực tốt nên dễ dàng nghe ra được chính là Thu Tuệ đang nói chuyện với một nha hoàn khác tên Thu Thiền.
Thu Tuệ nói: “Thực không biết nặng nhẹ, trong cung có biết bao vị phu nhân chứ, người như vậy sớm hay muộn gì cũng sẽ không còn mạng.”
Thu Thiền thở dài, “Nàng ta cho rằng điện hạ hồ đồ hay sao chứ? Mà thế cũng tốt, đám vũ cơ từ Hoài Tống không chết thì đều bị thương, bây giờ một người cũng không còn.”
“Ngươi không nghe cô cô nói sao? Điện hạ nghị hôn với Đại Hạ chính là vì muốn loại trừ Hoài Tống, không cho mấy vũ cơ này hoành hành. Bây giờ ứng nghiệm rồi.”
“Gì cơ? Chúng ta sắp khai chiến với Hoài Tống sao?”
“Không rõ, có điều không phải vừa mới đánh một trận sao? Tuy chỉ là trận nhỏ nhưng nghe nói cũng chết rất nhiều người, Lạc vương gia còn mới khải hoàn trở về kinh nữa mà.”
“Dường như điện hạ đang rất tức giận, ta chưa từng thấy ngài phát tác mạnh như thế bao giờ, Hồng Loan phu nhân lần này số kiếp đã định rồi. Haiz, ai cũng đều nhìn thấy điện hạ thực đế ý đến vị cô nương kia, nhưng nàng ta lại hết lần này tới lần khác bỏ ngoài tai.”
Biện Đường đã khai chiến với Hoài Tống?
Sở Kiều khẽ nhíu mày, thì ra là vậy, khó trách hiện giờ Biện Đường lại chọn hòa thân với Đại Hạ. Lý Sách thoạt nhìn cà rỡn nhưng dù sao hắn cũng là thái tử một nước, vẫn không nên xem thường thì hơn.
Sở Kiều âm thầm tự nhắc nhở bản thân, nàng cũng nên sớm rời đi thì hơn, không biết Yến Tuân đã tới chưa, tuy không có bằng cớ nhưng linh cảm luôn bảo với nàng rằng Biện Đường không hề yên bình như mặt ngoài. Dẫu chỉ là một cảm giác thuần túy nhưng nhiều năm tích lũy kinh nghiệm chiến đấu đã trui rèn giác quan thứ sáu của Sở Kiều trở nên vô cùng nhạy bén, chính linh cảm đó đã cứu mạng nàng rất nhiều lần. Hiện tại việc cấp bách nhất là phải dưỡng lành thương thế, giải hết độc, sau đó bằng mọi giá phải tìm thấy Yến Tuân, khuyên hắn lập tức trở về Bắc Yến.
Hiện giờ Bắc Yến đang vào tiết xuân ấm áp, đối với Đại Hạ thì đây chính là thời điểm hành binh chinh phạt tốt nhất. Một khi công tác hòa thân kết thúc, Đại Hạ nhất định sẽ khai chiến với Bắc Yến, hai người bọn họ vẫn nên sớm trở về để chuẩn bị ứng chiến.
……………………………………………………………………………………
Mấy ngày gần đây tinh thần Sở Kiều đã khá hơn nhiều, cả ngày cũng không nhìn thấy bóng dáng của Lý Sách, mà nàng cũng không ra khỏi cửa. Trong cung nhìn như yên bình nhưng nàng lại không thích không khí nơi này, một đám nữ nhân trong thâm cung đấu đá với nhau để tranh thủ tình cảm thực khiến Sở Kiều cảm thấy có chút uể oải, huống chi các nàng còn tìm nhầm đối tượng nữa chứ.
Sở Kiều dự định chờ đến tối khi thái y tới thì hỏi thăm tình hình của bản thân một chút, đến sáng ngày mốt thì sẽ cáo biệt Lý Sách rồi rời đi. Nàng hy vọng có thể tìm được Yến Tuân trước khi hắn vào thành, sau đó cùng hắn rời khỏi đây.
Ai ngờ đến tối thái y lại không đến mà chỉ cho người sắc thuốc đưa tới, Sở Kiều uống thuốc xong thì mang Thu Tuệ ra ngoài tản bộ, đi đến thủy các cạnh hồ sen thì cảm thấy hơi mệt nên mới ngồi xuống nghỉ chân một chút. Vừa ngồi một chút lại chợt nghe có tiếng bước chân, nàng đứng dậy nhìn thì thấy xa xa có một đoàn người hương phấn sực nức đang leng keng đến gần. Một thiếu nữ phục sức rực rỡ được đám đông nha hoàn thị tỳ vây quanh, mặt lộ vẻ cao ngạo đi về hướng này.
Thiếu nữ kia cũng nhìn thấy Sở Kiều, ban đầu còn không buồn để ý nhưng vừa nhìn kỹ thì hai mắt nàng đột nhiên lộ vẻ cả kinh, chân mày nhất thời nhíu chặt, ngay sau đó hừ lạnh một tiếng, trầm giọng nói: “Sao ngươi lại ở đây?”
“Sao nàng lại không thể ở đây?” Một giọng nói ngang tàng đột nhiên vang lên, Lý Sách một mình nghênh ngang đi tới thủy các, trên người mặc bộ triều phục xanh đậm hiếm thấy, hướng về phía thiếu nữ kia, nói: “Còn chưa vào cửa mà công chúa đã khẩn cấp muốn quản gia sự của ta?”
“Bổn cung…”
“À đúng rồi, bổn thái tử nhớ rằng trước ngày đại hôn gặp mặt hình như không được may mắn lắm, công chúa điện hạ, mặc dù nỗi nhớ nhung của ta dành cho nàng dài rộng như sông Trường Giang và Hoàng Hà, nhưng vì tương lai cùng vận mệnh của Biện Đường ta, kính xin công chúa hồi cung nghỉ ngơi thì hơn.”
Cửu công chúa của Đại Hạ tái xanh mặt, hừ lạnh một tiếng rồi quay ngoắt lại mang theo đoàn người rồng rắn rời đi.
Nhìn theo bóng dáng tức giận vội vã rời đi của nàng ta, Lý Sách đột nhiên thở dài, uất ức nói: “Haiz, hôn nhân chính trị, hôn nhân chính trị…”
Sở Kiều quay đầu lại, cười cười nói: “Ngại quá, làm ảnh hưởng đến tình cảm của ngươi và phi tử tương lai rồi.”
“Nhưng ta không thích tiểu công chúa này, còn chưa tới mười bốn, chỗ cần lớn thì không lớn, thứ cần có cũng không có, thật không biết cưới về để làm cái gì, đụng tới cũng chán.”
Sở Kiều có hơi sửng sốt, ngay sau đó liền cười nói: “Ngươi có thể chờ thêm mấy năm.”
“Haiz, nàng không hiểu đâu.” Lý Sách lắc đầu, nói: “Mỹ mạo tới đâu nhìn lâu cũng sẽ chán. Cho nên mới nói nam nhân chỉ có hứng thú với nữ nhân trong một thời gian ngắn vừa gặp, sau đó cảm giác sẽ từ từ biến mất. Bây giờ xuất hiện ở trước mặt mà ta không thể đụng vào, chờ tới lúc có thể đụng thì ta đã nhìn chán rồi, nàng nói ta phải làm sao đây?”
Sở Kiều lắc đầu, nói: “Lưỡng tình tương duyệt* mà có thể hời hợt như vậy sao? Không hẳn đâu.”
*Lưỡng tình tương duyệt: song phương đều có tình cảm với nhau
“Nàng dĩ nhiên sẽ cho là vậy.” Dứt lời Lý Sách liền nở nụ cười gian tà, lập tức sáp tới, nói: “Nói thật đi, thương thế của nàng có phải bị ở hoang nguyên Bình Quý không?”
Sở Kiều kinh ngạc, hỏi: “Sao ngươi biết?”
“Ta dĩ nhiên biết.” Lý Sách cười đắc ý, sau đó liền nói: “Mấy này nữa là tới ngày đại hôn của ta, quý tộc thế gia ở các nước khác đều đã lần lượt vào thành, chỉ có Tứ thiếu gia Gia Cát gia là vẫn chậm chạp chưa tới. Hôm nay ta mới biết được, thì ra Gia Cát Tứ vì mải bận rộn chuẩn bị đại lễ cho ta nên mới chậm trễ.”
Sở Kiều sửng sốt, “Đại lễ?”
“Ha ha.” Lý Sách ha ha cười lên, “Hắn vung tiền mướn đội quân đánh thuê lớn nhất Biện Đường càn quét sạch sẽ đoàn ngựa thồ ở hoang nguyên Bình Quý. Coi như sau này thương lộ nối liền Biện Đường và Hoài tống sẽ hoàn toàn thông suốt rồi.”
Sở Kiều nhất thời ngây ngẩn, tám mặt thủy các giáp với hồ sen, gió thổi mát rượi nhưng người nàng lại khẽ rịn một tầng mồ hôi hột. Nàng lẳng lặng đứng yên một chỗ, cuối cùng mới lúng túng cười một tiếng, nói khỏa lấp: “Vậy sao?”
“Thiếu gia Gia Cát gia giận lên thì quả thực là nộ khí ngất trời mà.” Lý Sách ngồi xuống trên chiếc ghế được đẽo từ một gốc cây, nhìn nhìn người trước mặt mà híp mắt cười như một con hồ ly. Sở Kiều cảm thấy ánh mắt sắc bén của hắn như muốn khoét rỗng nhìn thấu vào đầu nàng.
Nàng lui về phía sau hai bước, nói: “Nơi này gió lớn quá, ta về trước đây.” Sau đó cũng không quản Lý Sách nói gì liền lập tức xoay người đi về.
Đi xa rồi mà Sở Kiều vẫn còn cảm giác được ánh mắt nhọn như mũi kim của Lý Sách đang nhìn theo mình, ánh mắt đó như muốn xuyên thủng người nàng.
Về tới lầu các, nàng lại đến ngồi cạnh bờ ao vươn tay khẽ vờn nước, chỉ cảm thấy nước dưới ao chợt lạnh như băng, ngấm vào từng đốt xương.
Đôi mắt phượng hẹp dài kia lại một lần nữa quanh quẩn ở trước mắt, ánh mắt thâm trầm, da dẻ trắng mịn cùng đôi môi đỏ thẫm…
Còn có nụ cười cuối cùng trước khi hắn rời đi…
Không được nghĩ loạn, không được nghĩ loạn, sao nàng có thể nghĩ ngợi lung tung như vậy. Nàng phải tìm ra Yến Tuân, nàng có chuyện phải làm, mà hắn còn có trách nhiệm với gia tộc.
Bỏ đi, hôm nay tinh thần không tệ, ngày mai hẳn có thể đi rồi. Tiếp tục ở trong cung sẽ khó tránh khỏi có chút bất tiện, huống chi hôm nay còn gặp phải Cửu công chúa của Đại Hạ. Cho dù Lý Sách không sợ nhưng nàng cũng không nên lại gây thêm phiền phức cho hắn. Dù sao nàng cũng là tội phạm truy nã số một của Đại Hạ, Lý Sách công khai che chở nàng như vậy sẽ không hay.
Nghĩ ngợi một lúc, Sở Kiều lại dần dần cảm thấy buồn ngủ. Trước khi thiếp đi, nàng lại nhớ tới câu nói cuối cùng của Lý Sách, Gia Cát Nguyệt nổi giận hẳn là vì nàng? Lần này nàng bỏ đi như vậy, có tính là đã lừa gạt hắn không?
Có lẽ… có lẽ không sao…
Sở Kiều trở mình.
Dù sao hai người họ vốn chính là kẻ địch.
Mà Gia Cát Nguyệt trước giờ vốn nổi tiếng tính tình quái gở, có lẽ hắn chỉ không cam lòng bị đám giặc cỏ kia xúc phạm nên mới trở về trả thù.
Đúng… nhất định là như vậy…