Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11
Chương 4132 : Hồng nhạn đưa tin
Ngày đăng: 19:04 19/04/20
Trong lúc Bắc Yến chìm trong bão tuyết băng giá thì Hoài Tống cũng ngập trong mưa sa gió giật, ngày tối như đêm.
Hoàng cung Hoài Tống.
Bên trong điện Mạch Cơ rộng lớn chỉ có một ngọn nến tù mù, màn lụa xanh nhạt khẽ lay động trong gió, hành lang được đẽo bằng gỗ lê theo phong cách cổ xưa dài hun hút, nhìn đơn giản nhưng quý giá, mỗi bước đi đều để lại âm thanh rất đặc biệt, văng vẳng như tiếng rì rầm xuyên qua dòng thời gian.
Tất cả các cung đã được treo đèn trắng từ sớm, hôm nay là ngày giỗ của tiên hoàng Nạp Lan Liệt, chúng cung nhân đều mặc y phục trắng, ngay cả khóm cúc hồng nở rộ trước cửa cung cũng được bọc lại bằng lụa trắng, màn mưa rả rích kiến không gian càng thêm ảm đạm.
Tiếng ngọc bội va chạm kêu leng keng, một cô gái vận cung trang, tóc cài trâm chim loan ngậm ngọc chậm rãi đi đến giữa đại điện. Người này có ngũ quan xinh xắn, tuy không tính là tuyệt sắc nhưng lại thanh nhã như lan, trong trẻo như tuyết.
Cuối điện có đặt vài chiếc bàn nhỏ thấp sát đất, bên cạnh là một đám tiểu thái giám vừa vây quanh bàn vừa la hét ồn ào, ai cũng mặt đỏ ửng, gân xanh nổi đầy trán. Lẫn trong đám người là một thiếu niên vận long bào vàng rực đang ra sức khua tay múa chân, rõ ràng là đã mười tám mười chín tuổi nhưng hành động cử chỉ lại như trẻ con sáu bảy tuổi.
Ma ma đi bên trái cô gái nhướng mày, tiến lên nói lớn: “Trưởng công chúa giá lâm mà còn không hành lễ?”
Đám người đang đùa giỡn hăng say nghe nói liền vội vàng quay đầu lại, nhìn thấy cô gái đứng giữa điện thì kinh hoảng chạy lại quỳ rạp xuống, hô lớn: “Tham kiến Trưởng công chúa, công chúa thiên tuế, thiên thiên tuế!”
“Đứng lên cả đi.” Cô gái áo trắng lẳng lặng gật đầu, cất giọng nhẹ như hơi sương buổi sớm rồi nhìn sang thiếu niên mặc long bào đứng giữa đám người, khẽ ngoắc, “Dục Nhi, lại đây.”
Thiếu niên gãi gãi đầu, hơi không tình nguyện đi tới. Đám hạ nhân bên cạnh cô gái vội vàng hành lễ, “Thỉnh an hoàng thượng.”
Vị hoàng đế trẻ tuổi cũng không nhìn bọn họ mà ngẩng đầu lên, vung vẩy tay áo, khóe miệng đầy nước dãi, bộ dạng như học trò nhỏ sợ thầy giáo, nói với cô gái: “Hoàng tỷ, ta không có làm gì bậy.”
Nội điện lập lòe ánh nến, cô gái rút một chiếc khăn tay thêu hoa lan ra, nhẹ nhàng lau nước dãi cho hoàng đế rồi nói: “Hoàng tỷ biết.”
Hoàng đế cúi đầu lẩm bẩm gì đó nghe không rõ, cô gái thở dài, hỏi: “Hôm nay là ngày giỗ của phụ hoàng, vì sao Dục Nhi không muốn đi lăng miếu dâng hương mà còn sai người đánh Lộ công công?”
Hoàng đế cúi đầu, nhỏ giọng rụt rè nói: “Ta… ta… không muốn đi.”
Cô gái cũng cúi thấp đầu, kiên nhẫn hỏi: “Vì sao vậy? Có thể nói cho hoàng tỷ biết không?”
Nạp Lan Hồng Diệp đi đến thư án lấy ra một tờ giấy trắng, mài mực cầm bút lên, lặng yên suy nghĩ một hồi rồi viết:
“Nhận được thư, biết huynh sắp phải ra tiền tuyến, đệ thật lo lắng. Sa trường hung hiểm, đao kiếm không có mắt, huynh ngàn vạn lần phải thận trọng. Đệ vẫn nhớ ước hẹn mười lăm năm sau gặp lại, hai chúng ta sẽ uống một bữa say mèm, cùng huynh dạo hồ thu, cùng tấu khúc Bạch Tố, hát khúc Tây Giang Nguyệt. Huynh tuyệt đối không thể nuốt lời mà bỏ lại đệ.
Trưởng công chúa của nước đệ đoan trang cao quý, hiền lương thục đức. Nàng chính là hình mẫu, là đóa hoa trân phẩm tuyệt thế của Hoài Tống thì sao có thể để cho người thường dễ dàng thấy mặt. Có huynh hàng năm bôn ba chiến trường, thẩm mỹ bị xiêu vẹo thì đúng hơn. Nghe huynh nói, đệ rất bi thống, thật sự rất lo lắng cho tương lai sau này của huynh.
Về chuyện lương thảo và quân nhu, huynh không cần lo lắng. Trưởng công chúa đã đồng ý thì nhất định sẽ giữ lời. Nếu có biến, đệ nhất định sẽ dốc toàn lực chu toàn cho huynh. Đại chiến trước mắt, đệ sẽ hàng đêm ngồi trên lầu cao, dõi mắt đến Tây Bắc chờ tin chiến thắng của huynh.”
Viết xong thì bên ngoài đã tạnh mưa, Nạp Lan Hồng Diệp vẫn lặng lẽ ngồi đó, tay cầm cây trâm ngọc trắng như tuyết, đầu trâm có khắc một đóa hàn mai có thể nhìn rõ từng cánh, thanh nhã thuần khiết, tuy không lộng lẫy nhưng lại vô cùng tinh xảo.
Tặng cho đệ muội? Lẽ nào là cho tân nương tử của Huyền Mặc?
Trên mặt Nạp Lan Hồng Diệp lộ ra một nụ cười ấm áp hiếm thấy, nàng tiện tay rút một cuốn từ chồng văn thư trên thư án ra, viết xuống một chữ ‘duyệt.’
Bên ngoài trờ đã hơi hửng sáng, một đêm dài sắp trôi qua, Nạp Lan Hồng Diệp đứng dậy đi tới đứng cạnh cửa sổ, lẳng lặng đưa mắt nhìn về phía Tây Bắc. Chân trời đã hơi hồng, không khí sau một đêm mưa vô cùng tươi mát. Xa xa văng vẳng tiếng chuông báo canh, cùng lúc đó hậu điện cũng truyền ra tiếng mõ báo hiệu giờ lâm triều.
Nạp Lan Hồng Diệp hít sâu một hơi, nhắm mắt lại dưỡng thần, lúc mở ra thì vẻ mông lung trong mắt đã được thay bằng sự thanh lãnh nhàn nhạt.
Vẫn phải nghĩ cách thuyết phục đám cựu thần một mực phản đối Hoài Tống nhúng tay vào trận chiến giữa Đại Hạ và Bắc Yến. Nạp Lan Hồng Diệp dụi dụi mắt, xem ra chỉ còn nước sử dụng đến chiêu ‘Trưởng công chúa hành sự bày mưu luôn có thâm ý sâu xa’ để che giấu mà thôi.
Nàng khẽ cười một tiếng, trên mặt hơi lộ vẻ tinh nghịch của thiếu nữ.
Con người ai cũng có lúc bốc đồng dẫu biết có những chuyện, cả đời cũng không làm được.
Nàng không có hy vọng xa vời, nàng biết rất rõ mình muốn gì, nàng muốn bảo vệ Hoài Tống, bảo vệ đế vị của Nạp Lan thị, bảo vệ con trai của đệ đệ.
Nhìn lên bầu trời cao vời vợi, Nạp Lan trưởng công chúa đeo vẻ mặt trầm tĩnh lên, chậm rãi rung chuông, thản nhiên nói: “Bưng nước rửa mặt vào đây, chuẩn bị lâm triều.”