Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11
Chương 4143 : Tâm duyệt quân hề*
Ngày đăng: 19:04 19/04/20
*Trích trong câu ‘Sơn hữu mộc hề, mộc hữu chi, tâm duyệt quân hề quân bất tri.’, dịch nghĩa: ‘Núi có cây, cây có lá. Trong lòng ta có chàng, nhưng chàng lại không biết.’
Điện Thanh Nguyên rộng lớn uy nghi được xây giữa một hồ sen có chu vi gần mười dặm, thủy các đóng bằng gỗ lim loại tốt nhất bao quanh, bốn phía nước xanh biếc, mành trúc thả hờ, khung cảnh thanh nhã không tả xiết. Hiện không phải mùa sen nhưng chúng cung nữ vẫn dùng lụa trắng lụa xanh vấn thành hoa và lá sen thả trôi trên mặt nước, từ xa nhìn giống như hoa thật. Cảnh trí trong hoàng cung Hoài Tống có thể nói là ưu mỹ sánh ngang với cung Kim Ngô của Biện Đường
Vì điện Khâm Nguyên đang trong quá trình tu sửa nên Nạp Lan Hồng Diệp đã dời nơi lâm triều mỗi ngày đến điện Thanh Nguyên. Sau buổi lâm triều, nàng vén rèm chậm rãi bước ra, lại thấy Nạp Lan Hồng Dục ngồi dựa hẳn lưng vào long ỷ, khóe miệng còn vương vệt nước dãi thật dài, đều đặn ngáy khẽ, hiển nhiên là đã ngủ từ lâu.
Nhớ đến ánh mắt của chúng triều thần lúc rời đi, mi tâm của Nạp Lan Hồng Diệp không khỏi nhíu lại. Tiểu thái giám nhìn thấy liền vội vã tiến lên nhẹ đẩy đẩy vai Nạp Lan Hồng Dục, cẩn thận gọi:“Hoàng thượng? Hoàng thượng?”
Hoàng đế trẻ tuổi mơ màng tỉnh lại, vừa cau mày định phát hỏa, chợt thấy tỷ tỷ đứng trước mặt thì nhất thời xìu xuống, nhăn nhó đứng lên dụi dụi mắt, sợ sệt nhỏ giọng kêu: “Hoàng tỷ.”
Tất cả người trên đại điện đều đã lui xuống, chỉ còn tỷ đệ Nạp Lan Hồng Diệp và một tiểu thái giám thân cận.
Nạp Lan Hồng Diệp khẽ nhướng mày, chậm rãi cất tiếng, ngữ khí vô cùng bình thản nhưng rất nghiêm nghị: “Hoàng tỷ có từng dặn không được ngủ khi lâm triều không?”
Hoàng đế trẻ cúi đầu, bộ dạng như trẻ con bị bắt quả tang đang làm chuyện xấu, nhỏ giọng lắp bắp: “Có… có nói.”
“Thế tại sao còn làm vậy?”
Hoàng đế trẻ cúi đầu nhận sai, “Hoàng tỷ, ta sai rồi.”
Nạp Lan Hồng Diệp nhướng mày, “Hoàng tỷ chưa nói người phải xưng hô thế nào sao?”
Nạp Lan Hồng Dục thoáng sửng sốt, tựa như vẫn chưa lý giải được ý tứ trong lời của Trưởng công chúa. Tiểu thái giám vội vàng ghé bên tai Nạp Lan Hồng Dục nhỏ giọng nói một câu, hắn mới lập tức gật đầu, “Hoàng tỷ, ta, à không, là trẫm sai, trẫm biết sai rồi.”
“Biết lỗi rồi thì trở về chép mười bản đạo đức kinh đi, chưa chép xong thì không được ăn cơm.”
“Sao cơ?” Hoàng đế lập tức xụ mặt, Nạp Lan Hồng Diệp cũng không buồn nhìn, nhanh chóng xoay người đi ra ngoài, để lại đại điện trống trơn.
Bên ngoài trời nắng rất đẹp, bốn phía lộng gió khiến màn trúc khe khẽ đung đưa, chuông gió phát ra tiếng leng keng vui tai. Đuôi triều phục màu xanh thẫm nặng nề của Nạp Lan Hồng Diệp quét trên sàn, vạt váy thêu hình bách điểu bằng chỉ kim tuyến lóng lánh tinh xảo, khí chất tôn quý của hoàng thất tỏa ra theo từng bước chân.
“Công chúa.” Vân cô cô đã chờ sẵn bên ngoài, nhìn thấy Nạp Lan Hồng Diệp thì liền vội vàng chạy đến khoác thêm áo choàng cho nàng. Cho dù Hoài Tống có khí hậu ôn đới thì gió vào tháng 11 cũng đã trở lạnh.
“Công chúa, bây giờ hồi cung sao?”
Nạp Lan Hồng Diệp lắc đầu, hôm nay trên triều Trường Lăng vương và Tấn Giang vương báo cáo không rõ ràng, đối với nạn loạn giặc ở Đông Hải có nhiều giấu giếm, nàng không thể không đề phòng, cho nên mới trầm giọng nói: “Truyền Huyền Mặc tiến cung, ta có chuyện quan trọng muốn thương lượng với hắn.”
“Dạ.” Vân cô cô vội vàng đáp lời, sau lại hỏi: “Công chúa, triệu kiến Huyền vương gia ở điện Thanh Nguyên sao? Hoàng thượng vẫn còn ở đó…”
Vân cô cô ngập ngừng bỏ dở câu nói. Nạp Lan Hồng Diệp theo lời bà xoay người lại nhìn, chỉ thấy tòa cung điện rộng lớn sau lưng vừa tĩnh lặng vừa tiêu điều, bậc thang bằng gỗ mun đen bóng càng tô thêm vẻ lạnh lẽo tận tâm can. Hoàng đế trẻ tuổi đang ủ ê cụp đầu ngồi một mình trên bậc thang, hai chuỗi ngọc đính trên mũ miện rủ xuống hai bên, phản chiếu ánh nắng lấp loáng chói mắt. Long bào vàng rực rỡ càng làm nổi bật thần sắc buồn bã như đứa trẻ bị bỏ rơi.
Thế nhưng, mọi khổ sở và thương tâm đó đều chỉ vì phải chép mười bản đạo đức kinh chứ không phải vì phương Bắc có nạn lũ, không phải vì loạn cướp ở Đông Hải, không phải vì cáo trạng của hình bộ, càng sẽ không vì phân tranh trên triều. Chỉ cần chép xong bài phạt, hắn sẽ lại ăn ngon ngủ yên như trước, không buồn không lo, nào có âu sầu vì gánh nặng nước nhà.
Trong lòng Nạp Lan Hồng Diệp như đang chìm trong bão tuyết mù mịt. Bóng dáng lẻ loi đứng đó, trong mắt như mặt hồ mù sương chợt bị gió thổi dấy lên vô số gợn sóng. Xa xa có tiếng đàn sáo tưng bừng vọng đến, ẩn dưới cảnh ca múa thái bình là sự điêu tàn được bao bọc bởi vẻ phồn hoa cẩm tú.
“Đến cung Thanh Thực đi.”
Đến sập tối, sau khi Huyền Mặc rời khỏi hoàng cung thì Vân cô cô mới chỉ huy đám cung nữ mang thức ăn đã chuẩn bị xong từ sớm lên, Nạp Lan Hồng Diệp không có khẩu vị nên chỉ ăn qua loa vài miếng. Ngoài cửa đột nhiên có tiếng bước chân dồn dập chạy vào, gã thái giám vừa thở hổn hển vừa hét lên: “Công chúa… công chúa điện hạ! Không ổn rồi!”
“Xảy ra chuyện gì?” Nạp Lan Hồng Diệp nhíu mày hỏi.
Vân cô cô vội vàng chạy ra cửa định hỏi thăm, nhưng tên thái gián kia không đợi Vân cô cô lên tiếng đã trực tiếp chạy vào. Mặt đầy nước mắt, hắn quỳ phịch xuống trên mặt đất, khóc lớn: “Công chúa điện hạ, không xong rồi! Hoàng thượng leo lên nóc điện Lạc Di chơi đùa, không cẩn thận bị ngã!”
…………………………………………………………………………………….
Dư âm chiều tà khiến hoàng cung như bị bao phủ bởi một quầng sáng đỏ như máu, nơi nơi đều có cấm vệ tuần tra canh phòng cẩn mật, cửa cung bị phong kín không cho bất kỳ ai ra vào, trọng thần trong triều đã đến hơn phân nửa, xa xa nhìn lại, trên mặt đất quỳ đông nghịt bóng triều phục xanh thẫm. Khi cô gái tiến vào, tất cả người đang quỳ đều ngẩng đầu lên, trong mắt đủ loại sắc thái như ánh sáng hỗn tạp của trời chiều bên ngoài. Mọi kính sợ, e dè, hiềm nghi, khinh thường, tức giận, nhẫn nhịn đều đồng loạt biểu lộ trong thoáng chốc rồi liền biến mất, đám đông bình tĩnh trở lại, lại một lần nữa cúi đầu xuống.
Nạp Lan Hồng Diệp mặc y phục bằng gấm tím sẫm in chìm hoa văn hình mây lấp lánh hai màu vàng và bạc, cộng thêm những đóa tường vi to bản tinh xảo được thêu quanh phần cổ áo thấp càng làm nổi bật cần cổ thon dài trắng như tuyết và khuôn mặt đoan trang không ai bì kịp. Nàng đi từng bước lên chính điện, toàn thân như bị bao quanh bởi không khí lạnh lẽo tiêu điều.
Tấn Giang vương đứng đầu hàng, nhìn thấy Nạp Lan Hồng Diệp tiến vào thì liền vội vã bước lên hai bước, không ngờ lại bị một nam tử trẻ tuổi đẩy một cái loạng choạng suýt ngã.
Huyền Mặc không hề kiêng kỵ ánh mắt tức giận của Tấn Giang vương ở sau lưng, vẫn cố tiến lên mấy bước, trong mắt lộ vẻ lo âu, muốn lên tiếng nhưng cuối cùng lại thôi.
“Hoàng thượng thế nào rồi?” Nạp Lan Hồng Diệp trầm giọng hỏi, thần sắc vô cùng bình tĩnh, không hề có chút xao động, khiến tất cả ánh mắt săm soi từ bốn phía nhất thời lộ ra vẻ thất vọng.
Huyền Mặc lắc đầu, trầm giọng đáp: “Thái y nói đã không còn cách cứu chữa. Công chúa, ngài vào xem một chút đi.”
Trong thoáng chốc, tim như vừa rơi xuống vực sâu vạn dặm nhưng cô gái đứng giữa điện vẫn giữ vẻ mặt kiên định chống chọi lại vô số ánh mắt sắc bén đang chĩa về phía mình.
Nạp Lan Hồng Diệp đột nhiên nhớ lại cái đêm phụ hoàng qua đời rất nhiều năm trước, cũng tại điện Mạch Cơ, cũng những ánh mắt này của chúng triều thần, cũng chiều mưa rả rích, không khí lạnh lẽo như băng. Nàng chợt cảm thấy hô hấp khó khăn, nhưng vẫn cố từ tốn hít vào rồi nuốt xuống, như muốn nuốt trọn cảm giác đau thương đến cùng cực trong tâm trí.
Trưởng công chúa chậm rãi lướt qua đám người quỳ giữa phòng, cung nữ vén rèm lên để nàng một mình đi vào bên trong tẩm điện …
Ánh đèn rực rỡ bên trong chợt trở nên vô cùng chói mắt, Nạp Lan Hồng Diệp hơi mím môi, đi xuyên qua mấy lượt màn trướng nặng nề. Không khí trong tẩm điện nóng đến mức hít thở không thông, đệ đệ của nàng đang nằm trên long sàng rộng thênh thang, mặt thiếu niên trắng bệch, hốc mắt hõm sâu nhưng hai mắt lại sáng ngời, môi khô nứt nẻ, băng vải trên đầu vẫn còn rịn máu đỏ tươi.
Hốc mắt nóng lên nhưng Nạp Lan Hồng Diệp vẫn kìm chế không để nước mắt chảy ra, trốn tránh vô số ánh mắt thăm dò từ bốn phía. Bàn tay dưới áo hơi run run, nàng muốn đưa tay ra nhưng lại không biết chạm vào đâu, chỉ đành nhẹ giọng gọi: “Dục Nhi?”
Hoàng đế trẻ nghe tiếng thì chậm rãi xoay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của Nạp Lan Hồng Diệp liền lộ vẻ sợ hãi e ngại, nói giọng đứt quãng nhưng vẫn cố gắng giải thích: “Hoàng tỷ, ta… ta vẫn chưa viết xong…”
Lệ suýt nữa đã trào ra, Nạp Lan Hồng Diệp ngồi xuống bên giường, đặt tay lên vai hoàng đế, khẽ nói: “Không cần viết nữa, sau này hoàng tỷ sẽ không bao giờ phạt em nữa.”
“Thật sao?” Hoàng đế trẻ hớn hở hỏi lại, hai mắt chợt sáng lên như chưa từng bị thương, “Thật sao, hoàng tỷ?”
Hình ảnh về khoảnh khắc phụ hoàng qua đời nhiều năm trước lại xẹt qua trước mắt, tẩm điện rất nóng nhưng Nạp Lan Hồng Diệp lại cảm thấy trong lòng như có tảng băng lớn. Nàng mím chặt khóe môi, gật đầu, “Ừ, hoàng tỷ đã nói thì sẽ giữ lời.”
…………………………………………………………………………………….
Yến Tuân nhận được thư của Nạp Lan Hồng Diệp ngay trước ngày lên đường. Phong Trí đứng bên cạnh, nhìn thấy Yến Tuân đọc xong thư liền nhướng mày đọc lại lần nữa rồi đột nhiên bật cười, nói: “Tiểu tử kia học hỏi ngữ điệu ai oán của con gái khuê phòng nhà ai thế này, viết bậy biết bạ rồi còn gửi cho ta?”
Phong Trí nhận thư đọc qua một lần, liền cười nói: “Điện hạ, bút tích của Huyền vương gia có hơi lộn xộn, hình như là viết lúc đang say rượu.”
Yến Tuân lắc đầu cười cười, hắn và vị nghĩa đệ này tình nghĩa không nhẹ, mười năm tương giao sao có thể so với người thường, cho nên cũng vui vẻ nói: “Đúng vớ vẩn thật.”
Dứt lời liền đột nhiên nổi tâm tính trẻ con, thầm nghĩ nếu nhận được hồi âm, không biết tiểu tử kia sẽ giận đến thế nào? Nghĩ đoạn, Yến Tuân lập tức ngồi xuống thư án múa bút:
“Mười năm tương giao,
Vi huynh ngu dốt,
Không rõ tâm ý.
Ngày Đại Hạ lui binh,
Huynh nguyện đến Tống cầu hôn,
Chẳng hay có được đáp lời?”
Phong Trí đọc được thì cười to, “Điện hạ, Huyền vương gia đọc được sẽ giận đấy.”
“Thì ta muốn nhìn thấy tiểu tử kia nổi điên mà.” Yến Tuân trịnh trọng đặt bút xuống, bỏ thư vào bao để lên bàn, ha ha cười to rồi vui vẻ cùng Phong Trí và A Tinh đi ra ngoài.
…………………………………………………………………………………….
Sốt cao suốt cả một đêm, hôm nay Sở Kiều vẫn còn nằm bẹp trên giường, không khỏi cảm thấy oán trách cùng đau lòng.
Oán trách là trách chàng lạnh lùng vô cảm. Đau lòng là vì chàng vẫn một mực che giấu lừa dối nàng. Có điều, thế thì sao? Lời gã sai vặt kia nói không sai. Trừ nàng ra, chàng không coi trọng tính mạng của bất kỳ ai khác. Nói nghe thì tàn nhẫn, nhưng ít nhất, đúng, ít nhất thì trừ nàng ra.
Chàng rất quan tâm nàng.
Còn nàng, cũng có một số chuyện vẫn che giấu không nói ra. Ví như lai lịch thật của bản thân, cũng ví như, chuyện ở Biện Đường và những dây mơ rễ má với Gia Cát Nguyệt.
Gia Cát Nguyệt, Gia Cát Nguyệt.
Mỗi khi nhớ tới ba chữ kia, Sở Kiều đều cảm thấy lòng khẽ nhói đau. Nàng không máu lạnh đến mức đột nhiên có thể quên hết mọi chuyện, lại càng không ngốc đến mức không nhìn ra tình cảm của hắn dành cho mình. Có điều, thế thì sao? Trên thế gian này, có rất nhiều chuyện lực bất lòng tâm, có nhiều thứ đã nhận nhưng không cách nào hoàn trả.
Chi bằng cứ làm như lời Lý Sách nói, nếu đã không có cách hoàn trả thì cứ quên đi thì hơn.
Tám năm bên nhau, nàng là người duy nhất trong lòng Yến Tuân. Trong khi đó, sau lưng Yến Tuân, tim nàng lại từng có phút xao động vì người khác. Nói cho đúng thì, giữa hai người, chẳng ai hoàn toàn đúng hay hoàn toàn sai. Nàng có lẽ cũng không nên hẹp hòi so đo với Yến Tuân đến như vậy.
Sở Kiều cố gắng xuống giường, mặc y phục tử tế rồi cầm bát hạt dẻ đã bóc vỏ đi về phía thư phòng của Yến Tuân. Lục Liễu đang ngủ trưa nên không nghe thấy nàng đi ra ngoài. Cực khổ chăm sóc nàng cả đêm qua, tiểu nha hoàn chắc đã mệt rũ ra rồi.
Cửa thư phòng được đẩy ra, bên trong không một bóng người, Sở Kiều đặt bát hạt dẻ xuống bàn, nhìn thấy thư án đầy công văn, nến trên giá chỉ còn một đoạn cỡ đốt ngón tay, nàng biết đêm qua Yến Tuân lại thức suốt đêm, không khỏi có hơi đau lòng. Nàng định đi ra ngoài dặn phòng bếp chuẩn bị chút thức ăn thì tay áo vô tình quét phải một phong thư trên thư án.
Phong thư kia không những vô cùng tinh mỹ mà còn được tẩm hương thơm ngát, phong thư bị rơi xuống đất khiến thư bên trong bị lộ ra hơn nửa. Hai hàng chữ đột nhiên đập vào mắt khiến Sở Kiều hơi sững sờ, không tự chủ được ngồi xuống rút lá thư ra đọc.
Đọc đến câu ‘Sơn hữu mộc hề mộc hữu chi, tâm duyệt quân hề quân bất tri.’ thì trong lòng chợt cảm thấy đau nhói. Đó không phải là bút tích của nàng, mà nàng cũng không am hiểu ngâm đối thi từ.
Ngón tay lạnh như băng của Sở Kiều vội vã lật xem bìa thư, là Huyền vương phủ ở Hoài Tống.
Nhất thời, rất nhiều chuyện đột nhiên vỡ lẽ, mọi khúc mắc trong đầu đều được lý giải. Sở Kiều chậm rãi hít sâu một hơi rồi chậm rãi thở hắt ra như muốn tống khứ cảm giác không cam lòng trong ngực, nhưng lại phát hiện ngực càng thêm nặng nề.
Nàng tiếp tục đưa mắt nhìn xuống, là Yến Tuân tự tay hồi âm. Trong đầu như bị sét đánh một đòn khiến dưới chân loạng choạng, Sở Kiều nhíu chặt mi tâm, trong đầu nảy ra vô số cách lý giải, lại bị trăm ngàn lý do lật đổ. Thế nhưng, nói gì thì nói, cuối cũng vẫn không hơn được giấy trắng mực đen trước mắt.
Hơi lạnh chầm chậm ngấm qua da thịt, tựa như xúc tu từ từ cuốn lấy tim thiếu nữ, rồi lan khắp thân thể còn yếu vì bệnh của nàng.
Bên ngoài mặt trời đã lặn, không trung tối dần, tia nắng cuối cùng hắt vào mặt Sở Kiều, tô rõ đôi mắt vô hồn của nàng. Đáy lòng nàng, cũng như bầu trời bên ngoài, cũng dần trở nên ảm đạm.
Tất cả mọi cảm xúc cùng suy nghĩ trong lòng chốt lại thành một câu: Thì ra cái gọi là cả đời bên nhau, cũng chỉ như vậy mà thôi.
“Không!” Sở Kiều đột nhiên đứng phắt dậy. Ánh mắt lộ vẻ quyết liệt, nàng tuyệt đối không tin, trừ phi Yến Tuân chính miệng nói ra, bằng không nàng cũng sẽ không hồ đồ để bị lừa như vậy.
Cảm giác yếu ớt vì bệnh kéo dài chợt biến mất không còn tăm tích, Sở Kiều chạy vội về phòng mình, phủ thêm áo choàng rồi lại đi ra cửa. Lục Liễu kinh hoảng đuổi theo, sợ hãi kêu to: “Cô nương còn chưa khỏe mà, người muốn đi đâu vậy?”
Sở Kiều cũng không để ý, lập tức nhảy lên ngựa chạy đến quân doanh.
Nhưng sau khi chạy đến quân doanh, nàng lại không được vào. Tướng sĩ của binh đoàn số 1 không biết mặt nàng, cũng không tin lời nàng nên vẫn kiên quyết ngăn nàng ở cửa. Ngay lúc đó, bên tai chợt nghe thấy tiếng gọi thất thanh, Sở Kiều quay đầu lại thì nhận ra người vừa tới vô cùng quen mặt, chính là phó tướng của binh đoàn số 2 – Doãn Lương Ngọc.
Doãn Lương Ngọc người mặc giáp trụ, nhìn thấy Sở Kiều thì vô cùng mừng rỡ, lập tức chạy đến kêu to: “Đại nhân, cuối cùng cũng gặp được người. Thuộc hạ chầu chực ở ngoài phủ điện hạ hết ba ngày nhưng bọn họ vẫn không cho ta vào. Bây giờ đại nhân đã đến, tốt quá rồi!”
Sở Kiều thoáng sững sờ, hỏi: “Ngươi tìm ta có chuyện sao?”
Doãn Lương Ngọc cũng sững sờ, lập tức hỏi lại: “Đại nhân không hay biết?”
“Biết cái gì?”
Doãn Lương Ngọc lập tức biến sắc, nói to: “Đại nhân, xảy ra chuyện lớn rồi!”