Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11

Chương 41551 : Đoạn tuyệt (1)

Ngày đăng: 19:04 19/04/20


Chuyện đến vô cùng đột ngột, tin Đại Đồng Hành làm phản thoáng cái đã như sấm sét xé tan bầu trời âm u mưa dầm ở Hồi Sơn.



Sở Kiều nhướng mày lắng nghe nam tử trung niên với bả vai nhuốm máu nói từng câu chữ kinh động người nghe, “Xin đại nhân xuống núi một chuyến, bằng không Đại Đồng Hành nhất định bị tiêu diệt hoàn toàn!”



Sở Kiều im lặng nhìn thúc thúc của Đa Cát, hồi lâu vẫn không nói gì. Tin Đại Đồng Hành tạo phản lúc sáng vừa được quân giữ thành Thu Lan chuyển đến thì ngay sau đó, thúc thúc của Đa Cát đã chạy đến báo cho nàng biết Yến Tuân muốn tiêu diệt Đại Đồng Hành, binh quyền của Vũ cô nương và Ô tiên sinh đã bị giải trừ; Hạ Chấp, Duệ Hi và các tướng lĩnh khác xuất thân từ Đại Đồng Hành đều bị truy lùng, đại bản doanh của hội cũng đã bị san bằng thành bình địa. Hiện tại, Yến Tuân còn định giả vờ triệu tập Hỏa vân quân của Hoàn Hoàn, sau đó trừ cỏ tận gốc.



Lúc nghe những lời này, Sở Kiều quả thực không muốn tin. Lý trí bảo với nàng, một khi chưa thể xác định thì không thể tin lời đồn một cách tùy tiện như vậy.



Yến Tuân tuy thủ đoạn và tàn nhẫn nhưng không phải là người không biết nghĩ, trong thời điểm hiện giờ, hắn muốn diệt trừ Đại Đồng Hành là chuyện có thể hiểu được, giải trừ binh quyền của Ô tiên sinh và Vũ cô nương cũng có thể miễn cưỡng chấp nhận, nhưng vì sao phải xuống tay với Hoàn Hoàn? Hoàn Hoàn là đường muội của hắn, tuy là tín đồ của Đại Đồng nhưng nàng không hẳn sẽ vì Đại Đồng mà trở mặt thành thù với ca ca mình.



“Ngươi xuống núi trước đi.”



“Đại nhân!” Thúc thúc của Đa Cát quỳ phịch xuống trên mặt đất, vừa dập đầu vừa nói: “Xin đại nhân hãy cứu Đại Đồng Hành, bây giờ chỉ người mới có thể giúp chúng ta.”



Tiếng dập đầu *bôm bốp* liên tục vang lên, trong chốc lát trán thúc thúc Đa Cát đã ướt đẫm máu tươi. Sở Kiều nhướng mày nhìn ông, cuối cùng lẳng lặng xoay người đi vào phòng. Cửa phòng chậm rãi khép lại, che khuất ánh mắt bi thương tuyệt vọng của người bên ngoài đang nhìn theo.



Đối với Đại Đồng Hành, Sở Kiều vốn cũng không có ấn tượng gì quá tốt, ngoại trừ Ô tiên sinh và Vũ cô nương thì từ trước đến giờ nàng rất ít giao thiệp với những người còn lại. Nàng từng cho rằng Đại Đồng Hành chỉ là một đám người bụng dạ khó lường tự lập chính quyền quy mô nhỏ, nhưng về sau lại dần phát hiện cũng không hẳn là thế. Phần lớn thành viên của Đại Đồng Hành đều là tín đồ cuồng nhiệt và các chiến sĩ. Bọn họ cũng tựa như hội tín đồ Mặc gia* của Trung Quốc thời xưa, thiện chiến, có tri thức rộng rãi và tâm địa lương thiện.



* Mặc gia là một trong những trường phái tư tưởng thời Xuân Thu Chiến Quốc. Mặc gia được thành lập theo học thuyết của Mặc Tử (470 – kh.391 TCN). Mặc dù trường phái này chỉ tồn tại trước thời nhà Tần, Mặc học vẫn được coi là một phe đối lập chính với Khổng giáo trong giai đoạn Bách gia chư tử. Triết học của nó dựa trên ý tưởng kiêm ái: Mặc Tử tin rằng “tất cả mọi người đều bình đẳng trước thượng đế”, và rằng con người phải học theo trời bằng cách thực hiện thuyết kiêm ái (yêu quý mọi người như nhau). Mặc Tử biện hộ cho tính thanh đạm, lên án sự nhấn mạnh của Khổng giáo đối với đạo đức và nhạc, mà ông coi là phung phí. Ông coi chiến tranh là vô ích và ủng hộ hòa bình. Việc hoàn thành các mục tiêu xã hội, theo Mặc tử, là cần phải thống nhất tư tưởng và hành động. Mặc dù lòng tin của dân chúng vào Mặc gia đã giảm sút từ cuối thời Tần, những quan điểm của nó vẫn còn để lại dấu ấn trong tư tưởng Pháp gia.



Nguồn: wikipedia



Những người như vậy, nếu biết cách sử dụng sẽ là trợ lực cực tốt. Yến Tuân không thể nào không biết điều này, sao lại có thể ra tay đồ sát bọn họ?



Nghĩ như vậy, Sở Kiều cố nén sự bất an trong lòng, lẳng lặng chờ diễn biến tiếp theo.



Thế nhưng mọi chuyện đã hoàn toàn vượt khỏi dự đoán của Sở Kiều. Không đến hai ngày sau, chiến hỏa đã lần lượt nổ ra trên nội cảnh Bắc Yến, các cứ điểm của Đại Đồng Hành liên tiếp bị tiêu diệt, chúng lãnh đạo còn đang ngu ngơ, lúc nhận ra thì tai họa đã ập xuống, mà một tin tức cũng không hề nhận được trước đó. Hết thảy như một cơn đại hồng thủy ào đến cuốn sạch mọi thứ, nhanh đến mức không ai kịp phản ứng.



Tối ngày thứ hai, sứ giả cầu cứu lại tìm đến Hồi Sơn, lần này là một nhóm hơn hai mươi người, nhưng khi lên tới Hồi Sơn thì chỉ còn một kỵ binh sống sót. Người nọ toàn thân đẫm máu, một tay đã gần như đứt lìa, chỉ còn dính trên vai bởi chút da thịt chắp vá.



Kỵ binh nhìn Sở Kiều, đã nói không nên lời nên chỉ có thể run rẩy gắng sức mở vạt áo lấy ra một mảnh giấy nhòe nhoẹt máu và mồ hôi. Trên giấy chính là một dòng chữ thanh mảnh được biết bằng máu: A Sở, giúp chúng ta, Trọng Vũ.



Sở Kiều trầm mặc một lúc lâu, sau đó cúi người thật thấp chào viên kỵ binh kia, “Ngươi cực khổ rồi.”



Viên kỵ binh vẫn nhìn Sở Kiều đăm đăm, mặt không chút thay đổi như chẳng hề nghe thấy lời nàng.



Sở Kiều đứng thẳng người lên, gió đêm lạnh như băng không ngừng phả lên thân thể mảnh mai, nàng hít sâu một hơi, cuối cùng trầm giọng ra lệnh: “Hạ Tiêu, chuẩn bị ngựa! Chúng ta xuống núi!”



Lúc này, một tia sáng mới lướt qua trong mắt viên kỵ binh nọ, ngay sau đó, thân hình nam nhân chợt ngã xuống khỏi lưng ngựa, để lộ tấm lưng cắm chi chít tên, không ai tưởng tượng được hắn đã làm thế nào để cầm cự tận khi leo lên được Hồi Sơn.



Sở Kiều khoác thêm áo choàng và áo tơi, chỉ dẫn theo hai mươi hộ vệ xông vào màn đêm mịt mù. Gió đêm không ngừng quất vào mặt khiến mắt cay buốt, dự cảm bất an dần dần cắn nuốt tâm trí nàng. Chiến mã điên cuồng tung vó, trong bóng đêm thăm thẳm, con đường chợt trở nên thật xa xôi, mãi như không có điểm cuối.



Đoàn hộ vệ hơn ba ngàn người của Vũ cô nương hiện chỉ còn không tới một trăm, mà thân ai cũng mang trọng thương. Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy đám người Sở Kiều, bọn họ lại lập tức chồm dậy, mắt nhìn nàng chăm chăm.



Mưa to xối xả, Vũ cô nương nằm trong một gian nhà tranh. Lúc Sở Kiều đẩy cửa đi vào thì Vũ cô nương đang ngủ, tựa như nghe được tiếng người, nàng chậm rãi mở mắt ra, sắt mặt nhợt nhạt như giấy, không hề lộ vẻ bất ngờ khi nhìn thấy Sở Kiều mà chỉ lẳng lặng cười nói: “Em đến rồi.”



Trước ngực Vũ cô nương, vị trí sát tim có một mũi tên cắm xuyên thấu tận lưng, mặc dù đã được băng bó sơ nhưng không có thuốc trị thương nên chẳng ai dám rút tên ra.



Đa Cát nhìn thấy thì mắt đỏ ửng, cậu quệt mũi, nói: “Ta đi tìm Đại Liệt thúc.” Dứt lời liền mở cửa đi ra ngoài.



Trong phòng dần trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại hai cô gái mặc y phục tuyền trắng. Vết thương trước ngực Vũ cô nương, chỉ nhìn sơ cũng có thể nhận ra là nghiêm trọng đến mức nào. Sở Kiều nửa quỳ xuống cạnh giường, cố nén cảm giác chua xót từ đáy lòng, nhẹ giọng hỏi: “Cô nương, đã xảy ra chuyện gì?”



Vũ cô nương hít sâu một hơi, vừa khẽ ho hai tiếng thì mặt lại càng thêm tái nhợt, “Trường Khánh bị sưu cao thuế nặng nên dân chúng địa phương khởi nghĩa, vài người sáng lập tổ chức cũng tham dự, chuyện bị bại lộ, không còn đường lui nữa.”



“Cô cũng tham dự?” Sở Kiều nhíu chặt mày, trầm giọng nói: “Cớ sao lại hồ đồ như vậy? Tham dự khởi nghĩa của dân chúng có khác gì tạo phản chứ? Yến Tuân vốn đã không tin tưởng Đại Đồng, sao các người lại có thể sơ suất như thế?”


Nhìn khuôn mặt hiền từ của Kinh Tử Tô, Sở Kiều cảm thấy vai nặng nề như bị núi đè, khiến nàng hít thở không thông. Cuối cùng, Sở Kiều hít một hơi thật sâu, kiên định nói: “Tỷ hãy đi cùng ta.”



“Không được.” Kinh Tử Tô lắc đầu, “Tỷ dù sao cũng là thê tử của chàng, lại còn đang có mang, chàng sẽ không làm gì tỷ đâu, muội mau đi đi.”



Sở Kiều trầm giọng nói: “Tỷ phải theo ta.”



“Không, Nguyệt Nhi, ta là thê tử của Sĩ Bằng, ta sẽ không rời bỏ chàng, đây chính là nhà ta!” Khi nói câu này, trong mắt Kinh Tử Tô lóe lên vẻ cố chấp và kiên định mạnh mẽ.



Sở Kiều chợt hiểu ra, ai cũng có chấp niệm riêng của mình, Kinh Tử Tô cũng không ngoại lệ. Nàng gật đầu, mặc y phục xong liền từ tốn nói: “Tử Tô tỷ, ta đi đây, tỷ phải bảo trọng, xong chuyện ta sẽ trở về tìm tỷ.”



“Ừ, bốn tháng nữa tỷ sẽ sinh rồi, muội là dì của đứa bé, đến lúc đó nhất định phải đến thăm nó.” Kinh Tử Tô xoa bụng, ngượng ngùng cười nói, mặt sáng bừng lên như nắng ấm mùa xuân.



Sở Kiều siết tay nàng, trầm giọng nói: “Hãy chờ ta.” Dứt lời liền quay người chạy ra ngoài.



Chín ngàn chiến sĩ Tú lệ quân ào ạt vào thành Thu Lan, chính người dân trong thành tự mình mở cửa dẫn đường cho bọn họ. Quân doanh phía Tây Thành chìm trong biển lửa cùng tiếng chém giết. Đường Sĩ Bằng cưỡi trên lưng ngựa, vừa mắng to vừa chỉ huy binh sĩ.



Bất chợt có một gã thuộc hạ chạy đến báo cáo: “Tướng quân! Sở đại nhân bỏ trốn, đả thương mã quan rồi đoạt ngựa chạy ra khỏi thành rồi.”



“Cái gì?” Đường Sĩ Bằng giận dữ rống to: “Đông người canh chừng như vậy mà còn để nàng ta chạy thoát?”



“Là phu nhân… phu nhân cầm lệnh bài của người đến lừa lấy chìa khóa…”



“Tiện nhân!” Đường Sĩ Bằng giận đến tím mặt, “Làm hư đại sự của ta!”



“Tướng quân!” Lại thêm một gã binh sĩ thúc ngựa chạy đến, còn chưa đến nơi đã hét to: “Lửa đã lan đến Lan phòng, phu nhân còn ở bên trong, cần nhanh điều động người dập lửa!”



“Tướng quân!” Một gã binh sĩ khác cũng hối hả chạy đến, “Sở đại nhân dẫn Tú lệ quân chạy đến cửa thành Nam rồi, chúng thuộc hạ đã chỉnh đốn xong đội ngũ, có cần đuổi theo hay không?”



Đường Sĩ Bằng cau mày, im lặng suy nghĩ một thoáng rồi bình tĩnh nói: “Đuổi theo!”



“Tướng quân, vậy còn phu nhân?”



“Nếu để Sở Kiều chạy thoát, cả thành Thu Lan đừng ai mong sống sót. Toàn quân nghe lệnh ta, đuổi theo!”



Đại quân ào ạt chạy ra khỏi cửa thành Nam.



Cùng lúc đó, Lan phòng bốc cháy hừng hực, ngọn lửa cao đến tận trời dần dần nuốt trọn cả dãy phòng. Kinh Tử Tô chui trong một góc, nhìn màn lửa đỏ rực bốn phía mà run rẩy cả người, trán ướt đẫm mồ hôi, khiến khuôn mặt đầy tro bụi càng thêm lấm lem. Nàng ôm bụng, cắn chặt răng, không ngừng lẩm bẩm như tự thôi miên: “Con yêu đừng sợ, cha con sẽ lập tức tới cứu chúng ta.”



Cuồng phong khiến lửa cháy càng lúc càng to, binh sĩ trong thành đều đã rời thành truy đuổi người, có số ít dân chúng thấy ánh lửa liền ào vào phủ tướng quân, chạy đến trước Lan phòng, ngẩn người hỏi: “Á! Cháy to quá, bên trong còn người không nhỉ?



Hạ nhân trong phủ tiến lên nói: “Sở đại nhân được Tú lệ quân cứu đi rồi, bên trong không còn ai cả.”



“Thế thì mặc kệ cho cháy, một lũ khốn kiếp, đốt sạch nhà cửa bọn bây.”



Dân chúng lục đục rời đi, chỉ còn lại ngọn lửa vẫn tiếp tục bốc cao. Khói lửa mịt mù, Kinh Tử Tô khó nhọc ho khan, lửa đã lan đến gần, nàng sợ hãi nhắm mắt lại, nhưng tay vẫn ôm bụng, không ngừng lẩm bẩm: “Con yêu đừng sợ, cha con sẽ lập tức tới cứu chúng ta.”



Một thanh xà ngang rơi xuống che lấp mọi âm thanh, chỉ còn tiếng lửa nổ *đùng đùng*, khói đen bốc ngùn ngụt, phủ tướng quân cùng quân doanh cuối cùng chìm ngập trong biển lửa, mất dạng.



Trên bình nguyên mênh mông, Sở Kiều thúc ngựa chạy điên cuồng. Đi rất xa rồi nàng mới quay đầu nhìn lại, chỉ thấy phía Tây thành Thu Lan ánh lên màu đỏ rực, lửa cháy cao tận trời, đỏ như máu quân nhân trước khi ngã xuống.



“Đại nhân.” Hạ Tiêu tiến lên, “Mau đi thôi.”



“Ừm.” Sở Kiều gật đầu, cố đè nén dự cảm bất thường trong lòng xuống. Ban đêm đường khó đi, bọn họ còn phải đi một đoạn đường rất dài.



Trời đất tiêu điều, cuồng phong không ngừng gào thét, đêm dài như chỉ mới bắt đầu, mãi vẫn không qua đi. Bầu trời đen kịt, mây giăng cực thấp, tiếng gió *vù vù* như tiếng nức nở không nguôi.