Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11

Chương 5169 : Người thương đi xa

Ngày đăng: 19:04 19/04/20


Bóng đêm phủ xuống, vòng ngoài buổi yến tiệc còn chưa dứt thì vòng trong đã bắt đầu. Biện Đường dẫu có khí hậu ôn hòa nhưng vào tháng giêng vẫn khá lạnh, ban đêm gió thổi, khoác áo choàng vẫn bị hàn khí làm lạnh sống lưng. Vừa quá trưa thì trời đổ mưa rả rích mãi tận đêm mới dừng, cho nên không khí khi đêm đến càng thêm lạnh lẽo.



Trời lạnh nhưng chúng phu nhân vẫn đầu tóc vấn cao, xiêm y lả lướt thản nhiên để lộ gần nửa khuôn ngực trắng như tuyết, ánh mắt mị hoặc đưa tình. Thỉnh thoảng có phu nhân to gan, trên đường tiến lên mời rượu còn cố tình vén váy để lộ một phần bắp chân nhẵn mịn.



Lý Sách đã uống rất nhiều rượu, híp mắt dựa vào lưng ghế êm ái. Cửa điện Nhu Phúc mở rộng, đại sảnh rực rỡ ánh đèn, nhạc sư giữa điện gảy đàn, tiếng nhạc du dương uyển chuyển theo gió đêm xoay chuyển khắp nội điện. Nhóm vũ cơ uốn lượn eo thon, đôi chân thon dài không ngừng khiêu khích, mồ hôi rịn ra phủ lên làn da óng mịn như mật ong. Một vũ cơ to gan xoay một vòng lớn rồi thuận thế nằm vào lòng Lý Sách, đuôi mắt nhướng cao, đôi môi nũng nịu khẽ dẩu, cần cổ thon dài, xiêm y mỏng manh không che nổi hai bầu ngực tròn.



Vũ cơ nọ giơ cánh tay trắng nõn bưng chén rượu nho thơm nồng lên, cổ tay nhẹ nghiêng chén khiến rượu đổ xuống phần cổ duyên dáng, sau đó chảy xuống giữa hai đồi tuyết trắng.



“Hoàng thượng, ngài say rồi sao?” Quả nhiên mỹ nhân hiếm có, thân hình mềm mại không xương của vũ cơ cọ cọ trong lòng Lý Sách, đôi môi son khẽ hé, nũng nịu thỏ thẻ, vừa nói vừa luồn tay vào trong vạt áo hắn, đi nửa đường thì dừng lại, khẽ nhướng đuôi mắt khiêu khích nhìn lên.



Vũ cơ này chính là phu nhân Tử Minh được sủng ái nhất cung Kim Ngô một năm nay. Lý Sách tính phong lưu, chưa bao giờ sủng ái người nào quá một tháng, nhưng vị phu nhân xuất thân từ một thế gia suy tàn này lại thịnh sủng không suy suốt cả năm, có thể thấy được người này có mị lực đặc biệt đến cỡ nào.



Lý Sách nhướng ánh mắt ngà ngà say nhìn xuống, hắn mặc cẩm bào tím quý giá, cổ áo viền lông chồn đen nhánh, vạt áo mở rộng để lộ một phần ngực, vô cùng tà mị.



Theo thói quen, nam nhân khẽ nheo mắt, mi tâm hơi chau lại, đáy mắt thoáng dao động, dáng vẻ như một con hồ ly đang suy tư.



Chúng vũ cơ trẻ tuổi trên điện vẫn xoay tròn vũ điệu Đông Hồ, động tác phóng khoáng càn rỡ, y phục lụa mỏng trên người chỉ đủ che những chỗ kín, phần da thịt để hở rịn ướt mồ hôi.



“Hoàng thượng, người đã nửa tháng không đến điện Nhu Phúc, có phải chưa gì đã muốn quên nô gia rồi không?” Phu nhân Tử Minh nhẹ nhàng rướn mặt lên, sóng mắt long lanh nhìn Lý Sách, thần thái mê hoặc tựa yêu tinh.



Ánh mắt Lý Sách như đã ngà ngà say, nhưng giữa mi tâm vẫn rõ ràng hơi chau.



Móng tay sơn đỏ của nữ tử lướt qua phần bụng nam nhân, nhẹ nhàng xoa xoa mi tâm hắn, thỏ thẻ bên tai hắn, hơi thở thơm ngát hương lan, “Có ai đó làm hoàng thượng không vui sao?”



 



Lý Sách cong môi, lẳng lặng nở một nụ cười rồi đưa tay ôm vòng eo nhỏ nhắn, vuốt ve phần da thịt trắng mịn của phu nhân Tử Minh, cười nói: “Tiểu yêu tinh.”



 



“Tối nay hoàng thượng có nhẫn tâm để Minh Nhi phòng đơn gối chiếc nữa không?”



 



Trên mặt Lý Sách thoáng lộ ra một tia hoảng hốt, trong đầu lặng lẽ hiện lên một hình bóng. Hắn phiền não nhíu mày, bất giác không thể duy trì vẻ thong dong vốn có.



Hắn đã điên nửa tháng rồi, còn muốn tiếp tục điên nữa sao?



 



Lý Sách quay đầu nhìn khuôn mặt mỹ lệ của phu nhân Tử Minh, đáy lòng chợt dâng lên sự khó chịu lấn át một loại cảm xúc khó tả bằng lời, vừa như khổ tâm, vừa như khát vọng, khiến mọi vui buồn thống khoái gì đó đều bay biến. Nhưng chỉ trong thoáng chốc, hắn lại nở nụ cười tà mị, khôi phục thần sắc thường ngày, mỉm cười nói: “Trẫm có khi nào mà không thương hương tiếc ngọc cơ chứ?”



 



“Hoàng thượng.” Từ ngoài điện đột nhiên truyền vào một giọng nói vô cùng bình tĩnh khiến Lý Sách ngẩng đầu lên nhìn. Thiết Do đang đứng ngoài cửa, bộ giáp trụ trên người hoàn toàn đối lập với đại điện hoa lệ, hắn cười một tiếng chào hỏi rồi không hề để ý đến vẻ mặt của chúng nữ nhân xung quanh, quỳ xuống lanh lảnh cất tiếng nói: “Hoàng thượng, Sở cô nương đã trở lại.”



 



Lý Sách thoáng sửng sốt, vẻ mặt vẫn không đổi nhưng chén rượu trong tay lại khẽ nghiêng, khiến rượu trong chén suýt nữa thì đổ ra ngoài.



Xa xa văng vẳng tiếng người thánh thót, âm điệu ngân dài tựa như một khúc hát du dương. Gió từ bên kia mặt hồ thổi qua mang theo khí lạnh cùng hương thơm nhàn nhạt, thân hình cao thon, mái tóc đen nhánh, ánh đèn rực rỡ của đại điện khiến Lý Sách tuấn tú một cách dị thường.



“Từ lúc nào?”



 



“Mới vừa nãy thôi.”



 



“Bây giờ đang ở đâu?”
 



“Ừ.” Sở Kiều nói rất chân thành: “Không cần lo lắng cho ta, ta sẽ ổn thôi. Thế giới này không phải chỉ có hoàng thân quốc thích hay quý tộc thế gia nắm trọng quyền mới sống được, ta sẽ làm một thường dân, không có gánh nặng, không có trách nhiệm, sống một cuộc sống thật yên bình. Mỗi ngày trôi qua một cách nhẹ nhàng, muốn làm gì thì làm, muốn đi đâu thì đi, cuộc sống tự do tự tại như thế, ta đã mong ước rất nhiều năm rồi.”



 



“Vậy nàng có trở lại không? Thỉnh thoảng trở lại thăm ta?”



 



“Dĩ nhiên.” Sở Kiều bật cười, nói giọng đương nhiên, “Ngươi là bằng hữu quan trọng nhất của ta mà.”



 



Lý Sách cười khổ, đưa tay vuốt phần tóc bị gió thổi rối của nàng, nói: “Cái đồ cứng đầu này, khiến ta cũng đa sầu đa cảm theo.”



 



Sở Kiều đứng dậy đi đến bên cạnh Lý Sách, Lý Sách cũng đứng dậy, Sở Kiều giang hai tay ra ôm lấy hắn, nhẹ giọng nói: “Lý Sách, ta đi đây. Tây Mông càng ngày càng loạn, ngươi nhớ giữ mình, đừng để ta phải lo lắng.”



 



Trong lòng rất buồn bã nhưng Lý Sách vẫn giữ ngữ khí thản nhiên, “Ta có thể xảy ra chuyện gì chứ? Ta đường đường là đại hoàng của Biện Đường, ai động đến ta? Chưa kể, nam nhân anh tuấn tuyệt luân như ta, ai dám phí của trời mà chà đạp ta chứ, cả thiên hạ cũng chỉ có mình nàng mới không có mắt nhìn hàng tốt như vậy thôi.”



Sở Kiều không khỏi phì cười, “Đúng, đúng, ngươi anh tuấn tuyệt luân nhất thế gian, Leonardo gặp ngươi cũng phải xấu hổ nhảy lầu tự sát được chưa?”



 



“Leonardo là ai? Cái tên thực kỳ quái, người phiên* à?” Lý Sách cau mày hỏi.



*Người phiên: người ngoại biên, thuộc một vùng đất khác



Sở Kiều bật cười lớn, “Ừ, là một người phiên rất tuấn tú.”



 



“Đi so sánh ta với người phiên, quả thực không ra thể thống gì mà.”



 



Sở Kiều ha ha cười to, tiếng cười quanh quẩn trong không trung, bao phủ lấy hai người.



“Không còn sớm nữa, ta đi đây.” Sở Kiều không cưỡi ngựa mà thuê một chiếc xe ngựa ngồi cùng với Mai Hương.



Lý Sách mỉm cười, một thân trường bào đỏ thẫm đứng dưới gốc ngô đồng, thoạt nhìn đúng thật như lời hắn nói, vô cùng anh tuấn tuyệt luân, “Kiều Kiều, đi đường cẩn thận, trước ba mươi tuổi mà vẫn không ai thèm lấy thì có thể trở về tìm ta.”



 



Sở Kiều lên xe rồi vén rèm thò đầu ra, phất tay nói: “Nhờ lời vàng miệng ngọc của ngươi, ta nhất định sẽ tìm được nơi gửi gắm bản thân trước ba mươi.”



 



Rèm cửa xanh thẫm phủ xuống, xe ngựa lăn bánh, càng lúc càng xa, cuối cùng biến mất ở cuối con đường rợp bóng ngô đồng.



“Hoàng thượng, có cần phái người đi theo bảo vệ Sở cô nương không?” Tôn Đệ tiến đến, trầm ngâm một lúc lâu rồi thấp giọng hỏi.



“Không cần.” Lý Sách nhẹ lắc đầu rồi xoay người đi về phía cổng thành.



Ai cũng có quyền lựa chọn cuộc sống mà mình muốn. Kiều Kiều, nàng đi đi.