Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11

Chương 118 : Ngụy thị môn phiệt

Ngày đăng: 19:02 19/04/20


Bên trong cánh cửa son rượu thịt ê hề, ngoài đường lại đầy xác người chết cóng. Ngay ở thời điểm tướng quân Đại Hạ luôn miệng nói không có bạc tương trợ lưu dân dị tộc mà ra tay hạ sát, cách đó mười dặm là cảnh ca múa thái bình bên trong thành, hương thơm hun đúc, một mảnh xa hoa đồi trụy. Mỹ nhân vòng eo như liễu, da thịt như ngọc, nũng nịu mỉm cười quyến rũ, các nguyên lão Đại Hạ sau một ngày ‘cực khổ’ hiện đã rũ bỏ áo quan nho nhã ban ngày, đang rượu thịt phóng đãng, vui đến quên cả trời đất.



Ngoài cửa tuyết đọng đầy tàn lá, bên trong màn tơ tung bay, ánh đèn sáng choang. Ngày hội Nguyên Tiêu, cả nước cùng ăn mừng, bao gồm cả những nữ tử phong trần này. Ngay lúc đó, có tiếng vó ngựa dồn dập đột nhiên vang lên, đạp tan giấc mộng kê vàng của đại gia trưởng Ngụy phiệt – Ngụy Quang, lão giả râu dài trắng như tuyết nhưng vẫn lộ vẻ tuấn tú quắc thước khẽ nheo đôi mắt hẹp dài, hắn phất tay với hơn mười nữ tử xinh đẹp đang vây quanh mình, chúng nữ tử thấy vậy liền nhất tề chỉnh trang váy áo, cúi nửa người, đầu cũng không dám ngẩng lên, chậm rãi lui ra bên ngoài.



Ngụy Quang nâng ly trà nhỏ lên, khẽ hít sâu một hơi, từ từ tựa lưng vào giường êm. Khói thơm từ lư hương lượn lờ phiêu tán trong không trung, từ bên ngoài nhìn vào, quang cảnh trong phòng thêm mấy phần mê ly.



Ngoài cửa phòng vang lên tiếng nói cung kính của thuộc hạ: “Đại nhân, Thư Diệp công tử tới.”



Cũng đã đến rồi… Lão giả khẽ nhướng đuôi lông mày.



Sớm hơn so với dự tính, lãng phí công cuộc lấy lòng của Ngọc Nương một cách vô ích…



Lão cất giọng trầm thấp, chậm rãi nói: “Cho hắn vào.”



Cửa phòng được mở ra, Thư Diệp thiếu tướng một thân trường bào xanh nhạt đơn giản, mộc mạc không hề giống hình thức một quý tộc nên có, sắc mặt âm trầm vội vàng đi vào, lập tức điên cuồng mở miệng: “Tại sao?”



Ngụy Quang dĩ nhiên biết Thư Diệp muốn nói đến cái gì, khẽ híp hai mắt lại, không hề nhìn hắn một cái mà chỉ thong thả ung dung nói: “Nhìn thấy trưởng bối lại không biết hành lễ, ta đã nhiều năm dạy ngươi phép tắc như thế sao?”



Ngụy Thư Diệp khẽ cau mày, nến trong góc tường cháy bắn ra tia lửa tách tách, thời gian lẳng lặng trôi qua. Vị thiếu tướng trẻ tuổi rốt cuộc cúi đầu: “Thúc thúc.”




Sở Kiều nhăn trán, cẩn thận hỏi: “Biệt viện? Biệt viện nào?”



“Biệt viện hồ Tây, ngươi không biết đâu.”



Sở Kiều cau mày, nhiều năm đương đầu với nguy hiểm đã tạo cho nàng tính cẩn thận cùng sự cảnh giác cao độ với những chuyện có chút kỳ quặc, nàng thử hỏi: “Lúc nãy thiếu gia có bảo ta về phủ lấy đồ mà ta chưa kịp lấy thì đã bị lạc. Chúng ta về phủ một chuyến trước rồi hãy đi biệt viện sau.”



Hạ nhân kia cười nói: “Đừng lo lắng, thiếu gia đã dặn không cần lấy đồ nữa, người đang ở biệt viện chờ, chúng ta phải đi mau, đừng để cho thiếu gia chờ lâu sốt ruột.”



Nàng chậm rãi gật đầu, trầm tĩnh buông tay hạ rèm xuống. Gia đinh kia khẽ thở phào nhẹ nhõm, trong mắt lướt qua một tia giảo hoạt, khóe môi thoáng cong lên, nhưng nụ cười ở miệng vừa mới mở rộng thì một thanh chủy thủ đột nhiên gác ngang cổ hắn. Nữ hài tử như con thú nhỏ thuận thế trườn qua, sắc mặt âm trầm lạnh giọng nói: “Ngươi không phải là người của Tứ thiếu gia, ngươi rốt cuộc là ai?”



“He he he…” Tiếng cười khàn khàn đột nhiên vang lên trong màn đêm, một, một chiếc xe ngựa hoa lệ chậm rãi đi ra từ rừng cây bên đường, lão già đầu dê mắt chuột nhưng áo quần hoa lệ tiến lên cười dâm tà với tên nam tử bên cạnh: “Chu Thuận, nha đầu ngươi giới thiệu quả không tệ, còn nhỏ mà tính tình lại quật cường như vậy, bộ dáng cũng rất khá, trở về ta sẽ ban thưởng hậu hĩnh cho ngươi.”



Chu Thuận nịnh hót cười nói: “Giúp đỡ cho lão thái gia là bổn phận của nô tài, lão thái gia khen thưởng thì chính là không cho nô tài cơ hội tận hiến.”



Lão già lại cười he he, nói với đám người hầu hai bên trái phải: “Bắt tiểu nha đầu này lại, mang về phủ.”



Đám gia đinh ầm ầm vâng dạ, lập tức tiến đến vây lấy nàng.