Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11
Chương 254 : Không biết sống chết
Ngày đăng: 19:03 19/04/20
Mặc dù Mục Hợp thị xảy ra chuyện, nhưng buổi săn của hoàng thất Đại Hạ chỉ ngừng tạm thời, sau đó lại tiếp tục diễn ra như cũ.
Bình nguyên Hồng Xuyên thuộc địa phận đế đô Chân Hoàng có một nhánh sông Xích Thủy cắt ngang, con nước cuồn cuộn, mênh mông vô bờ. Địa hình bình nguyên bằng phẳng lại rộng bát ngàn, xác thật là địa phương cưỡi ngựa săn thú vô cùng tốt. Bên dưới bầu trời đầy trăng sao, trên cánh đồng tuyết rộng lớn xuất hiện vô số đống lửa, chiếu sáng bừng doanh dàn trải trùng điệp gần mấy trăm dặm. Tối nay trời tốt, không có gió tuyết, nhiệt độ cũng ấm hơn, hơn vạn đám quyền thân quý tộc Đại Hạ phân tán trên bãi săn, nướng thịt phi ngựa, bắn tên so đao, nhảy múa uống rượu, phi thường náo nhiệt. Trong tai nghe được đều là âm thanh của thảo nguyên, chóp mũi ngửi thấy đều là mùi thơm của món ăn đồng nội ở bốn phía.
Sở Kiều khoác áo lông trắng như tuyết, chân mang giày cùng màu, cưỡi trên lưng chiến mã, mái tóc dài được buộc lên đơn giản, đội mũ bằng lông chồn tuyết, lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn bên dưới, trong bóng đêm hai mắt nàng lấp lánh như sao, sáng ngời động lòng người.
Yến Tuân quay đầu lại, ánh mắt nhàn nhạt đánh giá Sở Kiều một phen, sau đó cười nói: “A Sở trưởng thành rồi.”
Thiếu nữ nhăn trán, cau mày nhìn về phía Yến Tuân, “Huynh lớn hơn ta được bao nhiêu? Chớ có ở trước mặt ta làm như mình lớn lắm.”
Yến Tuân nghe vậy thì ha ha cười một tiếng, đang định mở miệng nói thì đột nhiên nghe có tiếng vó ngựa chạy tới gần, ngẩng đầu nhìn lại thì thấy là Triệu Tung một thân y phục tung bay, ngoài khoác áo choàng đang phi tới nhanh như điện, vừa thúc ngựa vừa la lớn: “A Sở, A Sở!”
Yến Tuân nhướng mày, trong giọng nói có chút bực bội, “Sao hắn lại gọi muội như vậy?”
Sở Kiều hừ nhẹ, “Còn không phải là học theo huynh sao.”
Triệu Tung mang theo hai mươi hạ nhân dùng khí thế như trận gió chạy tới, cười híp mắt cất tiếng nói: “Ra các người cũng ở đây.”
“Tiệc đốt lửa nướng thịt, tất cả mọi người đều ở đây.” Thanh âm Yến Tuân vẫn ôn hòa như cũ, nhưng trong đó lại có chút xa cách đối với người ngoài. Sở Kiều nghi ngờ quay đầu lại nhìn hắn, chân mày khẽ chau.
Cũng may Triệu Tung cũng không cảm giác được, chỉ ý vị nhìn Sở Kiều từ trên xuống dưới, nói: “A Sở, sao cô không mặc áo da ta đưa? Không ấm sao?”
“Thập tam điện hạ, không cần để ý tới bọn họ, chúng ta đi.” Yến Tuân đưa tay khoác vai Triệu Tung đang tức sùi bọt mép, ánh mắt bình tĩnh, mặt vẫn không chút thay đổi chậm rãi nói. Nói xong, xoay người định rời đi.
“Muốn đi?” Trát mã đột nhiên cười lạnh một tiếng, lớn tiếng quát lên: “Cũng phải hỏi xem ta có đồng ý hay không!”
Trong phút chốc, hàng loạt tiếng kinh hô vang lên, chỉ thấy Trát Lỗ khẽ động chiếc eo thon, giương cung lắp tên, mũi tên như sao băng bay thẳng về phía lưng Yến Tuân.
Nói thì chậm nhưng chuyện xảy ra rất nhanh, chỉ thấy thiếu nữ vẫng đứng bên cạnh Yến Tuân xoay người như cơn gió lốc, vạt áo lông bay múa trong gió, bàn tay vươn ra như ảo ảnh, năm ngón tay như lưới, chỉ một phát liền bắt được đuôi mũi tên, ngay sau đó trở tay ném ngược lại, động tác mạnh mẽ dứt khoát, vô cùng gọn gàng, không chút dư thừa. Một tiếng rắc giòn tan vang lên, nhìn lại thì thấy mũi tên kia đã cắm chặt trên thân cung của Trát mã, thiết mộc trường cung trong nháy mắt liền gãy đôi thành hai nửa, rơi xuống trên mặt đất.
Mọi người ở hiện trường vô cùng sợ hãi, không gian một mảnh tĩnh mịch, không có nửa tiếng động nhỏ.
Một cơn gió mạnh nhất thời thổi đến, thiếu nữ hai mắt đen nhánh, màu da trắng như tuyết, ánh mắt không chút nhiệt độ đang nhìn vị quận chúa Tây Bắc đang trợn mắt há hốc mồm. Nàng mở miệng, ngữ điệu rất nhẹ nhưng đủ để cho toàn trường nghe rõ nàng đang nói gì.
Sở Kiều lạnh lùng nhìn Trát Mã một cái, sau đó xoay người sang chỗ khác, giọng nàng phiêu đãng trong cơn gió Bắc, chỉ có bốn từ: “Không biết sống chết.”
“Ngươi, ngươi đứng lại!” Trát Lỗ giận dữ, nhất thời định đuổi theo.
“Muội muội.” Trát Lỗ ôm lấy Trát Mã, trầm giọng nói: “Yến hội bắt đầu rồi, chuyện này hãy tính sau đi.”
Xa xa đèn đuốc sáng trưng, thịnh yến mừng mùa săn của Đại Hạ rốt cuộc đã bắt đầu.