Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11
Chương 262 : Thẳng tay đánh thái tử
Ngày đăng: 19:03 19/04/20
“Bây giờ ngươi ra khỏi đại doanh chính là tự tìm đường chết.” Thiếu nữ lạnh nhạt nói, ung dung ngồi trong đại trướng kiêu kỵ binh, vẻ mặt vô cùng tự nhiên, không có nửa điểm kinh hoàng.
Triệu Triệt đã mặc xong áo giáp, nếu không chuyện đang gấp thì hắn thật sự muốn nghiêm trị nữ nhân ghê tởm không biết tôn ti đổi khách làm chủ này một chút. Nhưng động tĩnh bên ngoài càng lúc càng lớn, cho thấy tình hình càng thêm khẩn cấp. Tuy hắn không có tình cảm với Mục Hợp thị, thậm chí chán ghét bọn họ, nhưng hiện tại vận mệnh của hắn đã bị gắn chặt với Mục Hợp thị, môi hở răng lạnh, hắn không thể không quản.
“Chờ ta trở lại sẽ thu thập ngươi sau.” Triệu Triệt lạnh lùng nhìn thiếu nữ một cái, tay đặt lên chuôi kiếm, quay sang nói với phó tướng Trình Dục: “Chỉnh đốn binh mã, đi theo ta.”
Một tiếng *bốp* giòn tan vang lên, Triệu Triệt linh hoạt nghiêng đầu né tránh, chỉ thấy một luồng sáng trắng đánh tới, nện mạnh lên cột gỗ phía sau, lực đạo rất lớn nên lưu lại dấu vết thật sâu.
Thân binh của Triệu Triệt kinh hãi, lớn tiếng kêu lên: “Thích khách lớn mật! Người đâu, bảo vệ điện hạ!”
Binh sĩ bên ngoài lập tức vọt vào, chiến đao phản chiếu ánh nến tỏa ra tia sáng rét lạnh, khiến mắt người ê ẩm.
Triệu Triệt cau mày, đôi mày kiếm vừa đen vừa rậm khẽ nhướng lên, trầm giọng nói: “Ngươi thật to gan.”
Sở Kiều nghiêng đầu, quét mắt nhìn chằm chằm đám binh lính đứng đầy phòng, sau đó lại nhìn sang Triệu Triệt, khóe miệng nở nụ cười châm chọc, rất tự nhiên đứng dậy đi đến góc trướng nhặt một nén bạc lên, thổi thổi tro bụi bám trên khối bạc rồi nhướng nhướng mày tỏ ý ‘Cái này cũng được coi là ám khí?’
Triệu Triệt đột nhiên có chút lúng túng, khẽ quát với đám binh lính: “Đều ra ngoài đi.”
Đám người trong thoáng chốc đều lui ra nhanh như thủy triều rút. Sở Kiều ngẩng đầu nhìn bóng dáng cao lớn của Triệu Triệt, nghiêm mặt nói: “Lời ta vừa nói ngươi nghe không rõ hay sao?”
Triệu Triệt lạnh lùng khẽ hừ một tiếng, “Quân doanh là trọng địa. Một nữ nhân như ngươi thì có thể biết gì. Tránh ra!”
Hắn vừa dứt lời thì chỉ thấy bóng dáng nhanh như báo của thiếu nữ đột nhiên nhảy đến chỗ hắn, trước khi mọi người kịp phản ứng từ một tay nàng đã giữa chặt cổ họng Triệu Triệt. Thân thủ nhanh như thế, không ai sẽ hoài nghi liệu nàng có lực đạo cắt đứt cổ người khác hay không.
Sở Kiều nở nụ cười xán lạn, “Ngươi là cấp trên của ta, cho nên ta sẽ không dùng chủy thủ, dùng tay là đủ.”
“Ngươi có biết mình đang làm gì không?” Triệu Triệt lạnh lùng nói, cơ hồ là đang nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ.
“Dĩ nhiên biết.” Sở Kiều cười một tiếng, “Ta đang cứu ngươi.”
“Cứu ta?”
“Đúng.” Thiếu nữ ngẩng đầu lên, hai mắt ngời sáng, khóe miệng lộ ra một nụ cười tự tin, “Nếu bây giờ ngươi ra khỏi cửa doanh trại, phải chết là điều không thể nghi ngờ. Không những thế, tất cả người nơi này, không một ai có thể sống để nhìn thấy mặt trời ngày mai.”
Triệu Triệt nghe vậy thì lạnh lùng cười một tiếng, “Chỉ bằng bọn họ?”
“Không sai, chỉ bằng bọn họ.”
Sở Kiều nheo mắt, lạnh lùng nói: “Mục Hợp thị bị cuốn vào án tham ô, Mục Hợp Vân Dạ quỳ cả đêm trước cửa cung Thịnh Kim nhưng Thánh thượng vẫn cự tuyệt triệu kiến, vì sao? Chuyện xảy ra vô cùng đột ngột, từ tố giác, viện trưởng lão thẩm tra rồi đến chứng thực tội danh không tới nửa ngày, nói không có an bài trước thì ai sẽ tin? Tối nay Bát công chúa đính hôn, vì sao không triệu ngươi vào cung dự thịnh yến? Cho dù ngươi và Hoàng hậu không thân cận, nhưng Triệu Thuần dù sao cũng là muội muội ruột của ngươi, chỉ có thể nói, mẫu tộc của ngươi là Mục Hợp phủ bị vây công, ngươi lại nắm trọng binh trong tau, trước đó vốn phải bị khống chế trước. Mà binh mã vây quanh doanh trại lại không động thủ với người của ngươi, không phải là không thể đối kháng, nhưng bọn họ đang đợi cái gì, ngươi vẫn chưa rõ sao?”
Triệu Triệt nhất thời sửng sốt, trong mắt hiện lên gợn sóng không ngừng chớp động, ngay sau đó trầm giọng nói: “Ngươi muốn nói, là phụ hoàng?”
“Cũng không hẳn.” Sở Kiều khẽ cười một tiếng, thả tay xuống nói: “Hoàng đế lưu ngươi lại doanh trại kiêu kỵ binh, có lẽ chỉ để thử dò xét ngươi, muốn xem ngươi rốt cuộc là họ Triệu hay họ Mục Hợp. Về phía đám người ở bên ngoài, chưa chắc là do hoàng đế an bài, mà có thể là do người muốn nhìn thấy ngươi chết nhất.”
Triệu Triệt vốn thông minh, chỉ mất một thời gian ngắn tinh tế hồi tưởng, thông hiểu đạo lý trong một màn này thì toàn thân không khỏi đổ một trận mồ hôi lạnh. Người nọ chính là muốn hắn khinh thị nên cố ý dùng rất ít người vây quanh doanh trại kiêu kỵ binh, chỉ cần hắn bước ra khỏi cổng doanh trại một bước thì sẽ lập tức mang tội làm phản, đến lúc đó đến giết hắn không chỉ có số nhân mã bên ngoài.
Triệu Triệt cau mày, thật lâu sau mới trầm giọng hỏi: “Tại sao ngươi lại muốn cứu ta?”
“Bởi vì ta bây giờ là một thành viên của kiêu kỵ binh, nếu ngươi bỏ mình, ta cũng sẽ không được chết già.” Dứt lời, thiếu nữ quỳ một chân trên đất, cất giọng trong trẻo nói: “Mạt tướng Sở Kiều, giáo đầu tiễn thuật thuộc Tiền Phong doanh, tham kiến tướng quân.”
Triệu Triệt nhìn mặt nàng, trầm tĩnh thật lâu không nói.
……………………………………………………………………………………
Lúc canh ba, thanh thế phía Tây Bắc vẫn không hề yếu đi, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng. Thiếu nữ viết xong thư, vén màn chụm tay huýt sáo một tiếng, một con ưng đen lập tức hạ xuống trong bóng đêm quỷ dị, không bị bất kỳ ai phát giác.
Chỉ chốc lát sau, đại ưng liền giương cánh bay thẳng về phía cung điện vàng rực rỡ.
Trên con đường phủ đầy tuyết trắng, nam tử toàn thân cẩm y hoa phục, sắc mặt hơi chếch choáng nhưng hai mắt vẫn tinh tường sáng ngời. Một tiếng ưng kêu to đột nhiên truyền đến, nam tử ngẩng đầu lên. A Tinh cong cánh tay lên, đại ưng liền đáp xuống trên tay hắn.
Mở thư ra, chữ viết sắt bén nhất thời đập vào mắt, “Song tinh đấu, tất tàn một (nôm na là hổ báo đánh nhau, một sẽ chết). Cấm cung thâm sâu, nhất định phải thận trọng.”
“A!” Viên tiểu binh đột nhiên quát to.
Sở Kiều cúi đầu, nhìn thấy trên bàn tay cũa tiểu binh nọ đều là máu tươi, máu không ngừng chảy ra từ hốc mắt, cho thấy con mắt này đã giữ không được.
“Hừ!” Tiểu nha hoàn tên Lục Nhi vẫn không hề sợ hãi, khinh thường hừ một tiếng, “Có gì đặc biệt hơn người chứ? Bất quá chỉ là một tên dân đen, cùng lắm thì ta bồi thường cho ngươi.”
Lời còn chưa dứt thì một ngọn roi chợt vụt vào khuôn mặt trắng nõn của nàng, lực đạo có hơi nhẹ hơn một roi vừa rồi, máu tươi lập tức chảy xuống trên mặt thiếu nữ, nàng ôm mặt kêu thảm một tiếng, nổi giận quắc mắt nhìn lại.
“Có gì đặc biệt hơn người? Bất qua chỉ là một con súc sinh lang tâm cẩu phế, ta cũng chỉ làm mù một mắt của ngươi để chơi mà thôi. Bồi thường bạc cho ngươi là được.” Sở Kiều lập lại một câu của nàng, lạnh lùng giơ roi lên chuẩn bị vụt xuống.
Thiếu nữ kia cũng thực kiên cường, không hề mở miệng rên la mà chỉ nghiến răng nghiến lợi nhìn Sở Kiều, ánh mắt đầy vẻ oán độc, tức giận nói: “Nha đầu chết tiệt, xem như ta bỏ qua cho ngươi!”
“Ai cần ngươi buông tha?” Sở Kiều nheo con ngươi, đớp lại: “Không phải ngươi nói muốn mua ta sao? Hiện tại xem bản lãnh ngươi thế nào.”
Dứt lời, nàng lập tức phóng ra một thanh phi đao, phi đao nhanh như chớp cắm mạnh vào mông con ngựa kéo xe. Chiến mã chấn kinh hí lên một tiếng, gào thét dựng vó chạy đi.
“Dìu lên ngựa, chúng ta đi!” Sở Kiều hừ lạnh một tiếng, trầm giọng nói với các tiểu binh còn lại, sau đó thúc ngựa đi trước. Bốn người phía sau cũng lập tức đi theo nàng.
Vừa rồi Sở Kiều cũng nhận thấy nơi này không phải cũng chỉ có mấy người bọn họ, trong rừng rậm phủ tuyết ở hai bên đường còn có rất đông người cước bộ thần không biết quỷ không hay ẩn nấp. Cỗ xe ngựa nhìn như đơn độc này kỳ thực có gần trăm hộ vệ thân thủ cao minh theo cùng, một khi xảy ra xung đột, người phía nàng tuyệt đối không phải là đối thủ. Cho nên nàng chỉ có thể ra vẻ không biết, ra tay đánh úp trước.
Quả nhiên chỉ trong chốc lát, tiếng vó ngựa rầm rập đã vang lên ở sau lưng. Sở Kiều vung roi giục ngựa, lớn tiếng nói: “Mau!”
Năm người nhanh chóng phóng ngựa chạy như bay, ngay lúc đó một trận mưa tên bắn tới, chỉ bắn ngựa chứ không bắn người, bốn viên tiểu binh lập tức té khỏi mình ngựa.
“Còn không chịu ngừng lại?”
Giọng nói tà mị đột nhiên vang lên ở bên tai, một nam tử áo đỏ tóc đen tung bay trong gió cưỡi trên bạch mã thần câu chạy song song bên cạnh Sở Kiều. Người này có dung mạo yêu diễm, một tay cầm cương, một tay cầm đồ đo thời gian, đang lanh lảnh cất tiếng cười với nàng.
*Thịch* một tiếng, Sở Kiều chợt phi thân lên, hung đăng tung cước đá vào bụng chiến mã của nam tử. Bạch mã gào lên một tiếng nhưng vẫn không ngừng vó.
Nam tử sửng sốt, ngay sau đó liền cười nói: “Thật hung hãn, cũng được, nàng đã không thích nó thì ta sẽ không để nó quấy rầy chúng ta nữa.”
Dứt lời, hắn đột nhiên tung mình nhảy lên, vững vàng đáp xuống trên lưng ngựa của Sở Kiều. Nàng lập tức cảm giác được một bàn tay tùy ý đặt lên eo mình, vành tai có hơi thở ấm áp nhè nhẹ phả xuống.
Nam tử cất giọng nói ám muội: “Người thơm như lan, da thịt như tuyết, thì ra nơi này cũng có nữ tử mỹ mạo như vậy, kiến thức của ta quả là hạn hẹp rồi.”
Sở Kiều hừ lạnh một tiếng, lật tay đánh về phía sau. Nam tử ha ha cười lên, dùng một tay ôm chặt nàng vào trong ngực, thè lưỡi liếm lên vành tai nàng một cái, cười nói: “Trơn mịn nõn nà, tinh khiết như tuyết liên, quả nhiên là giai nhân của thảo nguyên đầy tuyết.”
Sở Kiều run lên, toàn thân đều nổi da gà, xém chút nữa đã nôn ra, sắc mặt tím lịm vì giận, nhìn quanh thấy bên cạnh trùng trùng bóng người thì cũng rõ bản thân đã bị bao vây. Nàng bất chợt hất khủy tay đánh vào đầu vai nam nhân, tay còn lại cũng vòng qua đấm thẳng vào bụng hắn, trượt nửa người sang một bên, dùng hai chân kẹp bụng ngựa để giữ thăng bằng, đưa hai tay túm lấy chân nam nhân, dùng sức hất mạnh.
Người nọ không ngờ thân thủ của nàng lại nhanh như vậy nên có chút bất ngờ không đề phòng, bị đẩy ngã cắm đầu xuống trên mặt tuyết, bộ dáng vô cùng chật vật, không còn chút khí độ hào hoa ban đầu. Thiếu nữ cũng nhảy xuống theo, hung hăng chấn gối lên lưng nam tử, dùng hết sức tát một cái nổ đom đóm vào mặt hắn.
Thừa thắng xông lên, không kịp ngừng lấy hơi, Sở Kiều như mãnh hổ đè đầu nam nhân xuống, dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai thi triển Vịnh Xuân quyền. Từng đấm nện xuống bôm bốp, liên tục không ngừng, toàn bộ đều nhắm vào mặt nam nhân.
Tiếng hút khí không ngừng vang lên ở bốn phía, thiếu nữ vẫn không ngừng quả đấm vũ bão, tốc độ nhanh như tia chớp, khiến người xem hoa cả mắt. Tất cả đều trợn mắt há hốc mồm nhìn thiếu nữ cưỡi trên người nam nhân liên tục giáng nắm đấm xuống như mưa rơi mà nhất thời ngây ra như phỗng, không biết phản ứng thế nào.
“Á, một lũ ngu xuẩn, mau cứu Thái tử!” Một giọng nữ bén nhọn đột nhiên vang lên.
Trong lòng Sở Kiều cũng lộp bộp một tiếng, “Thái tử?”
Sau đó có tiếng vó ngựa ầm ầm vang lên, bụi tuyết văng tung tóe, đại quân kiêu kỵ binh dưới sự chỉ huy của Triệu Triệt ào đến. Song, vừa nhìn thấy tràng diện trước mắt thì không ai không kinh hoàng thất sắc, mặt tái xám.
Triệu Triệu nhíu chặt mày, lập tức quát lớn: “Sở Kiều, ngươi đang ở đây làm cái gì?”
Sở Kiều nhất thời dừng tay, nam nhân bị nàng cưỡi lên cũng choáng váng ngóc đầu lên, đưa ánh mắt mờ mịt nhìn mọi người, hai mắt hắn sưng húp nên cũng không rõ liệu hắn có thể nhìn rõ cảnh vật trước mắt hay không.
Triệu Triệt tung mình xuống ngựa, tiến lên hành lễ với nam nhân đang nằm trên mặt đất, nói:“Thái tử điện hạ, bổn vương dạy thuộc hạ không nghiêm, đã đắc tội.”
Thiếu nữ trợn mắt há hốc mồm, nhìn đám sứ giả Biện Đường đang vừa khóc vừa chạy như điên về phía nam tử kia mà cảm thấy vô cùng hoang đường. Này chính là người thừa kế duy nhất của hoàng thất Biện Đường, chính là vị Thái tử muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, không thể nói lý, cộng thêm háo sắc thành tính, là Lý Sách sao? Nàng đúng là điên rồi.